Tuấn Tú dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy tới Vương gia phủ, trùng hợp ngay tại đại môn đυ.ng phải Duẫn Hạo cùng Hữu Thiên vừa trở về.
Vì thế, Tuấn Tú liền vội vàng đem những chuyện vừa thấy nói ra.
Tuấn Tú vừa dứt tiếng nói, Duẫn Hạo liền xoay người nhảy lên một con ngựa, như một cơn gió vυ"t đi thật nhanh.
Hữu Thiên cũng nhảy lên một con ngựa khác, tính toán đi cùng Duẫn Hạo, ai ngờ Tuấn Tú cũng cùng hắn nhảy lên ngựa.
“Tuấn Tú, cậu…”
“Tôi cũng phải đi!” Tuấn Tú ánh mắt kiên định.
“Nhưng mà sẽ rất nguy hiểm…” Hữu Thiên lo lắng nói.
“Đó là ca ca của tôi a! Tôi nhất định phải cứu huynh ấy!” Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên, nói.
“Được rồi…” Nói xong, Hữu Thiên vỗ lưng ngựa, rời đi.
Tuấn Tú, ta sẽ bảo vệ cậu.
Duẫn Hạo lúc này trong lòng nóng như lửa đốt, Tại Trung của hắn, Tại Trung của hắn ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì bất trắc.
Tại Trung đã vì hắn mà chịu nhiều đau khổ, tuyệt đối không thể, không thể để đệ ấy chịu bất cứ tổn thương nào nữa…
Tại Trung a, đệ nhất định phải chờ ta…. Duẫn Hạo trong lòng mặc niệm.
Ở bên này, Triển Phi đã sớm tìm ra nơi giam giữ bà nội hắn.
Nhanh chóng đánh ngất hai tên thủ vệ giữ cửa, Triển Phi nhanh đẩy cửa đi vào.
Chính là, cảnh tượng trong buồng giam khiến hắn hút một ngụm lãnh khí, thất thần nói không ra lời.
Chỉ thấy ở giữa sàn nhà là một cái hố to, bên trong hố nhung nhúc rắn độc, mà phía trên được treo một cái l*иg, bên trong l*иg là một lão nhân đầu bạc, cũng chính là bà nội của Triển Phi.
“Ha ha, chủ nhân sớm đã lường trước ngươi sẽ làm như vậy, liền an bài một màn này nghênh đón ngươi!” Đột nhiên một giọng nói vang lên, người nói chính là một nữ tử đang từ nơi u tối bước ra.
Trên tay nữ tử cầm một sợ roi dài, vừa nói vừa ngầm đánh giá Triển Phi.
Kẻ này hẳn chính là kẻ cầm đầu đám hắc y nhân tập kích Duẫn Hạo, hắc y nhân cầm roi.
“Các ngươi…. Các ngươi thật quá đáng!” Nói xong, Triển Phi rút đại đao, hướng nữ tử chém tới.
Nữ tử bên miệng nhếch lên một nụ cười.
“Chơi cùng ngươi cũng không tồi…”
...
(Tác giả: Không biết có ai nhớ tới Xương Mân đáng yêu của chúng ta không a?)Xương Mân bị đem về nhốt tại một gian phòng, cũng không bị tra tấn, lại còn có điểm tâm để ăn…
Nhưng mà, Xương Mân sẽ không vì một chút miếng ăn mà quên nghĩ biện pháp chạy trốn đâu! Tuy rằng những lời này là nó sau khi ăn sạch điểm tâm mới nói…
(Editor: ==)Vì thế, nó liền quỳ rạp trên mặt đất, lớn tiếng khóc hô:
“Ôi ôi, đau bụng quá, *hu hu hu hu đau bụng quá, đau bụng quá a!!!!”
(*nguyên bản chỗ này là 55555, nhưng tìm hiểu trên mạng thì 55555 = tiếng cười ha ha ha, nếu là trong tình huống này phải là tiếng khóc hu hu hu mới đúng, không hiểu sao tác giả lại để vậy, cho nên ta tự chỉnh lại một chút:d)“Thối tiểu quỷ, chuyện gì vậy?!” Thủ vệ giữ cửa mở cửa bước vào, hiển nhiên vì Xương Mân là tiểu hài tử cũng khiến hắn buông lòng cảnh giác.
“Hu hu hu hu, đại ca a, ta ăn nhiều đồ linh tinh, hiện tại đau bụng quá, hu hu hu hu…..” Nói xong còn liều mạng nhỏ hai giọt lệ.
Tên thủ vệ nhìn lên bàn ăn lúc trước đầy ắp nay trống không, có điểm hắc tuyến, bất quá cũng vì thế mà tin lời Xương Mân nói.
“Thật là phiền toái, ta mang ngươi đi nhà vệ sinh, nhanh lên!”
Vì thế, Xương Mân giả bộ cước bộ chệnh choạng đứng lên, “thất tha thất thểu” theo sát tên thủ vệ đi ra ngoài.
Phía bên Tại Trung, cậu rõ ràng càng ngày càng xuống sức, nhưng vẫn gắng kiên trì.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn chúng nhìn thấy cậu tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn kiên trì không ngã xuống, đều đứng tại chỗ, không dám tiến lên.
“Đám ngu ngốc này…” Lí Tú Mãn thấy vậy liền nóng vội, hướng một tay thủ hạ nháy mắt, ý bảo hắn dùng phương pháp nào đó mau chóng hạ gục Tại Trung.
Tay thuộc hạ hiểu ý, vì thế cũng cùng với những kẻ khác nháy mắt.
Những kẻ khác nhất thời lãnh hội, vì thế bắt đầu lấy binh khí gõ vào nhau, hoặc là vỗ tay, gây ra tạp âm, làm nhiễu loạn thính giác của Tại Trung.
Quả nhiên, bởi vì bốn phía cùng phát ra tiếng động, thính giác của Tại Trung bị quấy nhiễu, trên khuôn mặt bắt đầu xuất hiện lo âu.
Lúc này, một kẻ trong đám người nhanh chóng hướng Tại Trung xuất chưởng, khi Tại Trung phát hiện ra thì chưởng lực của kẻ kia đã tới rất gần, cậu vô cùng chật vật mới tránh được, lại bị một tên khác thừa dịp đó mà tung chưởng, Tại Trung không còn khí lực để né tránh, lập tức bị chưởng này đánh trúng. Những kẻ khác nhìn thấy cậu đã bị thương, đều tiến lên chế phục câu.
“Hừ, đem hắn tới phòng của ta!” Lí Tú Mãn nhìn Tại Trung rốt cuộc cũng bị chế phục, nét mặt thả lỏng đồng thời lộ ra vẻ mặt âm hiểm.
“Vâng.” Tên thuộc hạ lĩnh mệnh, đem Tại Trung còn đang giãy giụa rời đi.
Đem Tại Trung tới phòng của Lí Tú Mãn, lão liếc mắt nhìn đám thuộc hạ, toàn bộ hiểu ý đều lui ra ngoài.
“Tại sao một nam nhân lại xinh đẹp như vậy?” Lí Tú Mãn mang theo ánh mắt xấu xa, một tay cầm lấy cằm của Tại Trung, nói.
Tại Trung chán ghét nghiêng đầu, muốn tránh khỏi động chạm của lão.
“Ha ha….” Lí Tú Mãn ngược lại không tức giận, một tay bắt đầu xoa nắn thân thể của Tại Trung, một tay lần xuống phía dưới, nghĩ muốn cởi bỏ thắt lưng Tại Trung.
“Ngươi làm gì? Không được động vào ta!” Tại Trung kêu to một tiếng, trong lòng tràn ngập sợ hãi, cậu ra sức giãy giụa, không ngừng ngăn cản hai bàn tay xằng bậy của Lí Tú Mãn.
Lí Tú Mãn tức giận, vung tay tát lên mặt Tại Trung một cái.
Tại Trung chỉ cảm thấy hai lỗ tai bất chợt “ Ong” lên một tiếng, đầu óc trống rỗng, không tự giác mà ngừng giãy dụa.
“Lúc này mới ngoan.” Lí Tú Mãn cười một tiếng quái dị, đè lên người cậu, tiếp tục cởi bỏ quần áo của cậu.