"Đinh~ " một tiếng điện thoại nhỏ vang lên, là một chuỗi số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn tới: Cố lão sư, chúng ta cần nói chuyện.
Cố Tư Ngữ trực tiếp cho vào danh sách đen, động tác dứt khoát lưu loát, đây đã là con số thứ mười mà cô cho vào danh sách đen rồi, không thể không nói đoàn đội của Ninh Điềm Điềm thật sự rất có nghị lực.
Ninh Điềm Điềm mắt thấy đối phương không đáp lại, lại gọi điện thoại qua nhưng không có cách nào gọi được cho cô, vẻ mặt như đưa đám mà nói: "Anh Vu, em lại bị cho vào danh sách đen rồi. Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Vu Tiểu Vĩ sầu đến mức vò đầu bứt tai, nếu không thể nói chuyện được với Cố Tư Ngữ thì anh ta lập tức đi tìm Chung Thành, bảo anh ta quản lý tốt nghệ sĩ của mình, nhưng vừa nhắc đến tên cô, liền nghe thấy Chung Thành chửi bới ầm lên, hiển nhiên con đường này cũng bị chặn lại.
"Tôi nói cho cô biết, cô cùng cái tên ăn cơm mềm kia, ngoại trừ vòng tay đôi ra thì còn có nhược điểm nào khác không?"
"Cái gì mà ăn cơm mềm, tôi và ông ấy ra ngoài tiêu xài, tất cả mọi thứ đều là Như Hải trả. Ông ấy từ trước tới giờ chưa từng để tôi phải tiêu một xu nào." Ninh Điềm Điềm lập tức phản bác, đã đến nước này rồi mà cô ta còn không quên bảo vệ bạn trai mình, hiển nhiên là chân ái.
"Làm ơn đừng nhắc tới cái tên này với tôi có được hay không, tôi nghe xong liền cảm thấy đen đủi. Cô có hiểu tình hình hiện tại là gì không mà vẫn còn ở đây xem tình yêu như là tất cả mọi thứ. Cô có thể kiềm chế cái não tàn trong đầu chỉ toàn yêu với đương này của cô được hay không? Cô thật sự cho rằng sự nghiệp của cô không gì chặn được, không phải không thể yêu đương, mà nếu cô cứ khăng khăng phải chọn một người vừa già vừa không nổi tiếng như vậy thì fans của cô có biết bao nhiêu người muốn thoát hố, cô đã từng nghĩ qua chưa?" Vu Tiểu Vĩ nhìn bộ dạng đầu óc không tỉnh táo của cô ta, nhất thời cao giọng trách mắng.
“Lúc trước không phải cũng có một tiểu hoa đán tìm một người đàn ông già bao nuôi sao. Người đàn ông kia chắc cũng đã 50 tuổi, hai người bọn họ còn kết hôn, fans của tiểu hoa đán đó vô cùng đau đớn, cuối cùng chỉ có thể cắn răng đồng ý kia kìa.” Ninh Điềm Điềm rõ ràng là không tin, trong giọng nói càng mang theo vài phần kiêu ngạo, ít nhất Sầm Như Hải còn tốt hơn nhiều so với người đàn ông kia.
Tuy rằng cũng không nổi tiếng được, nhưng tốt xấu gì cũng trẻ hơn một chút, hơn nữa trước mắt còn có thể có quay phim chụp ảnh, tuy không nhiều nhưng cũng có còn hơn không.
“Cô vẫn kiêu ngạo sao? Họ Sầm kia đúng là xuất sắc hơn người đàn ông kia một chút, nhưng cô so với tiền bối tiểu hoa đán người ta thì kém hơn nhiều. Người ta thì có một vài bộ phim tiêu biểu, danh tiếng đã vững vàng thì mới bàn đến chuyện hôn nhân cưới hỏi. Còn cô thì sao? Ngay cả một tiểu minh tinh như Cố Tư Ngữ cô còn không thắng nổi, cô còn khoe khoang cái gì?”
“Cô có tin hay không? Nếu như hôm nay cô dám tuyên bố công khai kết hôn cùng Sầm Như Hải, ngày mai lượng fans của cô sẽ mất ít nhất một nửa.”
Ninh Điềm Điềm hơi há miệng, lại không thể nói ra lời phản bác nào, hiển nhiên người đại diện nói rất đúng.
“Cô nói thật với tôi, cô còn chuyện yêu đương gì để trở thành nhược điểm không, đừng giấu diếm nữa.”
“Còn có một tài khoản Weibo.” Ninh Điềm Điềm dừng lại một chút, ngay sau đó bổ sung: “Tôi và ông ấy dùng chung, chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào của chúng tôi, nhưng không có để lộ mặt.”
Trước mắt Vu Tiểu Vĩ tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Ninh Điềm Điềm, cô thật ngu ngốc! Còn ngày ngày nói Cố Tư Ngữ ngu xuẩn, cái chỉ số thông minh này, ngay cả một ngón tay của cô ta cũng không thể so bì được!”
“Ô, tôi biết sai rồi, tôi tiếp tục gọi điện thoại cho cô ấy vậy.”
Bên phía Cố Tư Ngữ đã cho không biết bao nhiêu số vào danh sách đen, dần dần cũng cảm thấy vô cùng nóng nảy, vốn định trực tiếp tắt máy, nhưng lại nghĩ vốn là đối phương đến cầu xin cô, còn dám quấy rầy cô như vậy thì cô sợ cái rắm gì.
Khi chuông reo lên một lần nữa, cô bắt máy ngay lập tức.
“Rốt cuộc có thôi hay không, không ai dạy cô cầu xin người khác tha thứ thì phải hạ thấp cái tôi đi à? Đến nước này mà cô còn dám gọi điện thoại làm phiền tôi, cô có biết cô đang phá giấc ngủ của tôi không?”
Đối phương trầm mặc một lát, sau đó mới truyền đến một trận tiếng cười khẽ bất đắc dĩ.
“Thật sự xin lỗi, là tôi liên lạc quá trễ, Thế nhưng tôi ở đây không phải là để cầu xin sự tha thứ.”
Nghe được giọng nam quen thuộc, Cỡ Tư Ngữ co rụt cổ lại, thôi xong tiêu đời rồi, sao lại là kim chủ chứ?”
“Thì ra là ngài Giang, hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Tôi cứ cho rằng là đồng nghiệp có tư oán với tôi cơ.”
Cô ngay cả một giây cũng không do dự, trong nháy mắt đã khôi phục trạng thái kinh doanh cao cấp nhất, giọng nói thanh thúy, thanh thoát như tiếng nước suối chảy róc rách, cho dù hai người có cách nhau một cái điện thoại di động nhưng cô cũng rất tận chức tận trách mà mỉm cười.
Đối với sự thay đổi nhanh chóng này của cô, đối phương rõ ràng là im lặng một giây, mở miệng hỏi: “Có cần tôi giúp đỡ không?”
“Không cần, không cần. Đội quan hệ công chúng của công ty lần trước anh đề cử đã tiến triển rất tốt, đoàn đội bọn họ không thoát khỏi ma trảo của tôi đâu.” Cổ Tư Ngữ nhân cơ hội vuốt mông ngựa.
Giang Văn Diệp lại cười khẽ ra tiếng, Cố Tư Ngữ chớp chớp mất, xem ra tâm tình của kim chủ rất tốt, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để kéo gần quan hệ.
“Ngài Giang sao lại dùng số điện thoại khác gọi cho tôi vậy? Đợi lát nữa tôi sẽ lưu số lại.”
“Đây là số cá nhân của tôi.” Người đàn ông dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói.
Cố Tư Ngữ trong nháy mắt đã hiểu rõ, lập tức che miệng cười, khẽ nói: “Đây là chứng minh tôi đã vượt qua bài kiểm tra sơ bộ, chính thức trở thành đối tác mà ngài Giang tín nhiệm rồi sao?”
Ây nha, đây rốt cuộc là loại chuyện tốt gì vậy, cái gì cô cũng chưa làm mà cô đã có được số điện thoại cá nhân của chủ đầu tư rồi.
Không đúng, sao gọi là cái gì cũng chưa làm, quan hệ pháp lý của bọn họ rõ ràng là vợ chồng nha, nên có số điện thoại cá nhân cũng là điều rất bình thường!
“Vinh hạnh của tôi." Người đàn ông khách sáo trả lời.
Đáp án này ngược lại khiến Cố Tư Ngữ ngượng ngùng, kim chủ thật sự rất biết cách nói chuyện, còn rất nể mặt cô.
"Ngài Giang có chuyện gì vui vẻ sao? Có muốn chia sẻ với tôi không?"
"Đúng vậy, Phong Đức Entertainment đổi chủ rồi. Cô cũng có thể yên tâm mà hủy hợp đồng."
"Đổi chủ?" Tin tức đến quá đột ngột, Cố Tư Ngữ bị chính mình dọa cho sặc nước bọt: "Chuyện từ khi nào vậy? Sao tôi không nghe được tin tức gì?"
Phải biết rằng mấy giờ trước, Chung Thành còn ở trước mặt cô nói nặng nói nhẹ, muốn cô trong vòng hai ngày phải xin lỗi và gia hạn hợp đồng.
Lúc ấy bộ dáng hợp tình hợp lí của anh ta như vậy, rõ ràng chính là ỷ vào có công ty làm hậu thuẫn, nên mới ngông cuồng như vậy.
"Vừa rồi, trước khi tôi gọi điện cho cô, Phong tổng đã thua Phong Đức Entertainment trên bàn bài rồi."
"Thua? Thua ai?" Cố Tư Ngữ bắt đầu hoang mang đến mức nói lắp.
"Đối tác mà cô tín nhiệm." Người đàn ông cười cười, dùng cách xưng hô vừa rồi.
Cố Tư Ngữ lập tức ngẩn ra, rất lâu không lên tiếng.
Cô không chỉ sững sờ đến đơ người, mà trong tâm còn vô cùng chấn động.
Lúc trước khi Giang Văn Diệp nghe đến yêu cầu hủy hợp đồng của cô, cũng không hề để lộ ra hứng thú với Phong Đức Entertainment, dù sao ngay cả những học viên chưa ra mắt như Giang Thành cũng biết Phong Đức Entertainment có bao nhiêu tệ, Giang Văn Diệp càng không có khả năng mà không hiểu rõ điều này.
Anh hoàn toàn không cần phải tiếp nhận cục diện rối rắm này, lại còn một lần nữa đổi lại quy củ trong công ty nữa chứ.
Nhưng vì giúp cô hủy hợp đồng nên e rằng mới có chuyện này.
Nghĩ thông suốt điểm này, Cố Tư Ngữ không khỏi khẽ hít một hơi: "Là vì chuyện hủy hợp đồng không đàm phán được của tôi sao?"
"Không phải." Anh không chút suy nghĩ lập tức phủ nhận câu hỏi của cô.
"Vốn đã thỏa thuận hợp đồng, nhưng Phong tổng lại luôn muốn đổi ý, muốn móc thêm càng nhiều tiền trong túi tôi, vậy nên tôi chỉ có thể rút củi từ đáy nồi mà thôi, cô cùng tôi lãnh chứng, đổi lại chính là cô có thể thoát khỏi Phong Đức Entertainment, bản thân tôi đã đồng ý chuyện của cô, cô cũng đừng nghĩ quá nhiều."
Cố Tư Ngữ dừng lại một giây, trong nháy mắt bắt đầu vỗ tay, hơn nữa còn huýt sáo.
"Trời ơi, ngài Giang, kiểu đối tác có lương tâm như anh thật sự vẫn còn tồn tại hay sao? Công ty đầu tiên tôi ký hợp đồng là cái công ty giải trí thiếu đạo đức này, thật sự chưa từng cảm nhận được loại đãi ngộ này."
"Hu hu hu, nếu không phải trước đó chúng ta đã thỏa thuận, mà chỉ là diễn trò thôi thì tôi nhất định phải lấy thân báo đáp mới được."
"Có điều chúng ta chính là người chín chắn, cái chuyện lấy thân báo đáp này quá nhỏ nhen rồi, sau này chỉ cần anh nói một câu, tôi nhất định sẽ đầu rơi máu chảy, nguyện ý giúp đỡ không tiếc mạng sống.”
"Ngài Giang, tôi tuyên bố anh là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời này. Tên Phong thiếu đạo đức này mà xứng làm Phong tổng gì, anh mới là bá tổng thực sự, đáng giận là bây giờ tôi không bay được đến bên cạnh anh, nếu không nhất định có thể nhìn thấy ánh hào quang phát sáng trên đỉnh đầu anh..."
Cô thật sự vô cùng cảm động, ngẫu nhiên nhặt được đối tác phối hợp như vậy, thật sự là phúc đức tám đời cô mới gặp được, sao anh lại có tâm đến vậy chứ.
Còn sợ cô có gánh nặng tâm lý nên anh đặc biệt lên tiếng để trấn an cô.
Giang Văn Diệp cũng không biết Cố Tư Ngữ phun cầu vồng* như thế nào, thế nhưng từng câu, từng chữ đều không ngưng lại chút nào, hơn nữa giọng điệu của cô hôn nhiên vô cùng, vô cùng êm tai, nói nhiều đến mức khiến người ta xấu hổ, mà cô lại chẳng xấu hổ chút nào.
*phun cầu vồng- 彩虹屁: lời lẽ tâng bốc người khác.
Cuối cùng anh cũng nghe đến choáng váng, trong đầu chỉ xuất hiện năm chữ: Không đến mức đó đâu
“Cố tiểu thư, điều mà đối tác chú ý đến chính là giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau có lợi, không cần phải khoa trương như vậy đâu.”
Cố Tư Ngữ thở dốc lấy hơi nói tiếp, người đàn ông liền mở miệng cắt đứt sự nhiệt tình của cô.
Khá lắm, chưa gì đã bị dội nước lạnh, có điều lúc này miệng lưỡi của anh cũng rất nể nang cô rồi.
Trong sự im lặng, đầu dây bên kia bỗng truyền đến tiếng nước chảy, cô nhịn không được mở miệng hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Du thuyền trên vùng biển quốc tế.”
Cố Tư Ngữ hiếu rõ, đúng là sẽ có loại du thuyền lộng lẫy này dừng trên vùng biển quốc tế, chuyên môn tổ chức các sòng bạc lớn, hiển nhiên tên Phong thất đức kia chính là thua ở trên này.
“Nghe nói ở vùng biển quốc tế khi phạm pháp cũng sẽ không truy cứu, vậy tại sao không ném anh ta xuống cho cá mập ăn?”
“Không được, chỉ có hình phạt dưới 3 năm mới không đáng để truy cứu, nhưng nếu quá nặng thì vẫn sẽ truy cứu. Thịt của anh ta quá hôi thối, nhỡ cá mập ăn xong bị thối đến chết, vậy thì tất nhiên tôi sẽ bị pháp luật trừng phạt, tra tấn động vật chắc sẽ phải ngồi tù ba năm.”
Người đàn ông theo lời cô nói tiếp, trực tiếp chọc cười Cố Tư Ngữ, cô tuyệt đối không ngờ kim chủ lại có mặt hài hước như vậy.
Trước khi cúp điện thoại Cố Tư Ngữ lại hỏi một câu: “Ngài Giang, anh là con lai đúng không?”
“Hả? Không.”
“Nhất định là con lai của Hoa Quốc và *Thiên Quốc rồi, nếu không anh làm sao có thể tốt như vậy, chắc chắn là thiên sứ giáng trần. Tôi thấy đằng sau lưng anh có một đôi cánh lớn trắng muốt đấy!”
*thiên = trời
Giang Văn Diệp: .....
Lại tới chiêu này?