Hai tay Giang Thầm nắm lấy bức di ảnh đen trắng của Giang Hoa, vò nát các cạnh bên.
Lúc này Hồ Trân Trân mới nhận ra rằng cô có lẽ đã dọa cậu sợ, vì vậy nhanh chóng thu hồi ánh mắt rực lửa của mình lại.
Động tác trên tay cô chậm hơn rất nhiều, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.
Vừa rồi đứa trẻ xoa bức ảnh vài lần, đã cho cô một điểm ưa thích, độ ưa thích này nhất định có liên quan đến bức ảnh.
Chỉ cần một điểm độ ưa thích đã đổi được một vé rút bất động sản, tích góp thêm vài lần chẳng phải là cô đã trở thành phú bà bất động sản sao!
Hồ Trân Trân trở nên cực kỳ phấn khích, len lén quan sát Giang Thầm ở khóe mắt, cố gắng tìm ra lý do tăng độ ưa thích.
Chẳng mấy chốc, đôi mắt cô dán chặt vào bức ảnh người chồng đã chết mà cô chưa từng gặp.
[Trứng Vàng nhỏ, mày nói xem độ ưa thích tăng có phải do tao đưa bức di ảnh cho thằng bé không?]
Hệ thống lại yên lặng đổi tên mình thành Trứng Vàng Nhỏ: [Trứng Vàng Nhỏ không biết.]
Hồ Trân Trân suy đoán khả năng cao là như vậy.
Vừa rồi cô lấy di ảnh uy hϊếp thằng bé, nhưng thằng bé không phản ứng chút nào, khi tự mình cầm ảnh vò tới vò lui, độ ưa thích lại tăng lên.
Chờ một chút!
Vò...
Hồ Trân Trân cảm thấy cô đã tìm ra được sự thật.
Cô đưa ảnh chụp cho Giang Thầm, khiến Giang Thầm có cơ hội tra tấn di ảnh của Giang Hoa, lập tức độ ưa thích tăng.
Hồ Trân Trân đã nhận ra, chẳng trách vừa rồi cô uy hϊếp Giang Thầm bằng di ảnh của Giang Hoa là vô ích, hóa ra hiện tại Giang Thầm còn dừng lại ở giai đoạn oán hận cha mình.
Loại tình huống này cũng không hiếm.
Khi còn bé nghĩ rằng cha để lại cho mình tất cả là bóng tối, nhưng chờ cho đến khi lớn lên sẽ nhớ lại một chút ấm áp của thời thơ ấu.
Trong cốt truyện, Giang Thầm trả lời phỏng vấn, tiết lộ với công chúng rằng từ nhỏ cậu đã khao khát tình thương của cha mình, nhưng cậu không đề cập đến tuổi thơ đã trải qua như nào.
Bàn tay phải của Hồ Trân Trân nắm lại, rồi đấm vào lòng bàn tay trái.
"Dì hiểu rồi, thì ra con chán ghét ba con như vậy."
Giang Thầm: "?”
Dì ấy lại phát điên cái gì vậy?
Hồ Trân Trân giả vờ lau giọt nước mắt trên khóe mắt không hề tồn tại: "Đây cũng là lần đầu tiên dì làm mẹ kế, cũng chưa hiểu tâm tư của con, chắc hẳn trước kia ba con đã làm rất nhiều chuyện tồi tệ với con, mới khiến con ghi hận ông ấy như vậy.”
Nói xong, Hồ Trân Trân tràn đầy sự tức giận đứng lên: "Con là cô nhi, dì là góa phụ, sau này vẫn phải nương tựa lẫn nhau, mặc dù con không muốn gọi dì một tiếng mẹ, nhưng hôm nay dì nhất định phải trút giận cho con!”
Giang Thầm: ???
Không phải, rốt cuộc dì ấy nhìn từ chỗ nào thấy cậu tủi thân? Trút giận kiểu gì?
"Tôi không ..."
Giang Thầm nói câu đầu tiên trong ngày hôm nay.
Hồ Trân Trân thấy vậy càng khẳng định sự phán đoán của mình.
Cho dù lúc trước cô nói chuyện với Giang Thầm như thế nào, thằng bé đều phớt lờ cô, nhưng khi nhắc đến Giang Hoa, quả nhiên đã lên tiếng.
Năng lực hành động của Hồ Trân Trân siêu mạnh, Giang Thầm vừa nói, cô lập tức đứng dậy: "Dì sẽ đi đào mộ ba con ra, cho con hả giận!”
"Hả?"
Giang Thầm há hốc mồm, không ngờ câu nói tiếp theo của mẹ kế lại là câu này.
Điều bất ngờ hơn chính là Hồ Trân Trân đã thực sự đứng dậy và bước ra ngoài khi đang nói chuyện.
Ông già kia mới chôn xuống hố được mấy tiếng đồng hồ lại bị đào ra?
Giang Thầm phản ứng khá nhanh, lập tức túm lấy góc áo Hồ Trân Trân, không cho cô đi.
"Đừng đào, đừng đào."
Cho dù ông già đó đối xử với cậu không tốt, nhưng cũng không đến mức muốn đào mộ ông ra để phơi thi thể.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Thầm căng thẳng, ngón tay túm lấy góc áo Hồ Trân Trân dùng sức đến trắng bệch.