Chương 42: Nhầm lẫn

Bước đầu tiên của Hồ Trân Trân chính là phải nắm lấy quyền này.

Nhiệm vụ chính của hệ thống đã được đặt ra từ trước, chỉ khi Hồ Trân Trân trở thành người mẹ hào phóng nhất trong trường thì mới có thể hoàn thành được mục tiêu.

Cô đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên do sự nhầm lẫn.

Trên thực tế, nhiệm vụ thứ hai – trở thành người mẹ hào phóng nhất của trường, mới là nhiệm vụ đầu tiên Hồ Trân Trân làm.

Cô vẫn còn một chút lo lắng khi ngồi trong lớp học.

"Xin chào, tôi là mẹ của Lý Giai Giai", vị phụ huynh ngồi ở ghế bên cạnh chào hỏi cô.

Hồ Trân Trân mỉm cười: "Xin chào, tôi là phụ huynh của Giang Thầm.”

Vừa nghe thấy tên là Giang Thầm, trên khuôn mặt người phụ nữ bên cạnh lộ ra một tia kinh ngạc.

Khó trách cô ấy cảm thấy vị phụ huynh này lạ mặt quá, hóa ra là phụ huynh của Giang Thầm, cô cũng tới họp phụ huynh mấy lần rồi, lần nào giáo viên điểm danh, lúc đọc đến phụ huynh Giang Thầm đều không có ai lên tiếng.

Theo thời gian, các phụ huynh trong lớp đều có ấn tượng với học sinh Giang Thầm.

Hóa ra cậu bé đó cũng có cha mẹ.

Trên mặt người phụ nữ bên cạnh có chút xấu hổ, trước kia cô ấy vẫn cho rằng Giang Thầm là một đứa trẻ mồ côi.

"Tôi là mẹ thằng bé, mấy ngày trước tôi vừa mới từ phía nam chuyển tới thành phố S định cư."

Hồ Trân Trân nở một nụ cười tự nhiên, giả vờ không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của vị phụ huynh bên cạnh, nhưng thật ra trong lòng cô bây giờ đang mắng Giang Hoa tám trăm lần.

Tên đàn ông này thật cặn bã, ngay cả buổi họp phụ huynh của con trai ruột mà cũng chưa từng đến tham gia một lần.

"Hóa ra là từ phương nam đến, khó trách giọng nói dịu dàng dễ nghe như vậy.”

Vị phụ huynh bên cạnh khen một câu lịch sự như vậy, Hồ Trân Trân cũng không coi là thật.

Dù sao những người lớn biết đối nhân xử thế cũng sẽ không trực tiếp hỏi tại sao mấy lần trước cô không đến họp phụ huynh.

Cuộc họp phụ huynh chính thức bắt đầu.

Giáo viên chủ nhiệm Khương Tân bắt đầu điểm danh: "Phụ huynh Hứa Gia Nghĩa. ”

"Có."

......

Mặc dù có những người là lãnh đạo nhưng khi vào đến lớp học vẫn phải hô có mới phải phép.

Rất nhanh sau đó cũng đến tên Giang Thầm.

"Có."

Hồ Trân Trân vừa hô to vừa giơ tay, phát hiện tất cả phụ huynh trong phòng đều quay lại nhìn mình.

Được rồi, cô cũng coi như là được mọi người nhớ kỹ.

Hồ Trân Trân tự an ủi trong lòng.