Dù sao số tiền cuối cùng cũng là hệ thống trả, bất kể là bao nhiêu tiền, Tiểu Kim cũng sẽ trả cho cô.
"Vâng, bà chủ, tôi đã hẹn trước với nhà trường mà ngài đề cập trước đó, sáng mai có thể gặp hiệu trưởng."
Buổi tối hôm qua, Hồ Trân Trân mới nhắc tới chuyện này, nhưng hắn đã làm xong rồi, thật sự là gọn gàng lưu loát.
Hồ Trân Trân chân thành cảm thán một câu: "Trần Khai, tôi thật sự may mắn khi có anh làm quản gia cho tôi.”
Người quản gia biểu hiện vẫn tao nhã, nghiêm túc, sau khi nghe lời nói này hốc mắt nhanh chóng đỏ bừng khiến Hồ Trân Trân hoảng sợ.
"Sao có thể là bà chủ may mắn chứ, rõ ràng chúng tôi mới là người may mắn."
Trước đây hắn làm việc như một người máy, Hồ Trân Trân cảm thấy rằng hắn là một người máy quản gia đủ tiêu chuẩn.
Hôm nay khi nhìn thấy cảm xúc của quản gia dao động như vậy, Hồ Trân Trân mới chợt ý thức được, cho dù là quản gia trong biệt thự cô rút được, ở trong hiện thực cũng là một người sống, có máu có thịt, có cảm xúc.
"Sao anh lại khóc, mau ngồi xuống."
Tâm tính của Hồ Trân Trân lập tức thay đổi, rót một tách trà đưa cho hắn.
Mấy ngày nay, Trần Khai về vấn đề bảo mẫu mà lo được lo mất mấy ngày, nghe thấy lời khẳng định của Hồ Trân Trân, lập tức căng thẳng.
Nước mắt của hắn nhanh chóng ngừng rơi, trong vô tri vô giác cảm thấy hơi xấu hổ.
"Để cho ngài chê cười rồi, hôm nay tôi có một chút mất bình tĩnh."
"Không sao", Hồ Trân Trân cho rằng hắn gặp phải vấn đề gì, chủ động nói: "Nếu anh gặp chuyện gì khó khăn, có thể nói với tôi, nếu tôi giúp được nhất định sẽ giúp. ”
Cô ấy quá dịu dàng...
Trần Khai không kìm được sự xúc động, mũi cay cay: "Ngài giúp chúng ta đã đủ nhiều rồi, nếu không có ngài xuất hiện, đám người như tôi và Lưu An có thể bây giờ đang ở công trường vác gạch.”
Những chuyện này là điểm mù trong ký ức Hồ Trân Trân, cô thật sự không biết mình đã giúp bọn họ khi nào.
Cũng may không cần cô hỏi, Trần Khai cũng mở miệng giải thích.
"Mấy người chúng tôi trình độ học vấn không cao, từ bé đã sớm bỏ học đi làm thuê, mấy năm trước lại bị người ta lừa gạt, số tiền tích cóp cũng mất hết, chỉ thiếu đi uống gió Tây Bắc."
*Đi uống gió Tây Bắc: ý chỉ nghèo, chỉ có thể hít không khí
Hắn thở dài kể: "Số tiền còn lại, tôi dùng để đi học một khóa học làm quản gia. Đám người Lưu An cũng đi khắp nơi tìm việc, người thì đi làm lái xe, người thì đi làm bảo vệ, cũng chỉ bởi vì lúc nhỏ không chăm chỉ học tập tốt, chạy theo lũ côn đồ, giờ cả người đầy hình xăm, đi đâu cũng bị người ta xem thường.”
"Chờ đến khi tôi học xong rồi quay lại, muốn cùng bọn họ tìm một công việc ổn định, nhưng lại không có ai dám thuê chúng tôi."
Trần Khai ngẩng đầu lên nhìn về phía Hồ Trân Trân.