Đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân thấy cậu nói chuyện lớn tiếng như vậy, nghe được nội dung cậu nói ra, nụ cười trên khuôn mặt càng rạng rỡ.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ cha mẹ và con cái, 10 triệu nhân dân tệ đã được gửi đến tài khoản, nhiệm vụ cha mẹ - con cái sẽ được làm mới lần nữa sau 12 giờ đêm.]
"Hả, dì?"
Ánh mắt Từ Bác hiện lên vẻ khó tin, Hồ Trân Trân thậm chí còn nhìn thấy một cảm giác vỡ mộng trong mắt cậu bé.
Đối với một đứa trẻ, sao lại có cảm giác tan vỡ, ảo giác sao?
Hồ Trân Trân không để ý lắm, mở tài khoản của mình, thưởng thức con số 10 triệu.
Từ Bác kinh ngạc xong, biết được tin tức bùng nổ này mà hoảng hốt chạy lên xe về nhà.
Cậu bé còn nhỏ tuổi, đã có lòng yêu cái đẹp.
Nếu sau này lớn tuổi hơn một chút, có lẽ sẽ trở thành một trapboy, nhưng bây giờ Từ Bác chỉ là một cậu bé nhút nhát, thích nói chuyện với các chị gái xinh đẹp.
Ban đầu cậu chỉ chú ý đến Giang Thầm, không thấy Hồ Trân Trân.
Chờ sau khi nhìn thấy mặt Hồ Trân Trân, trái tim Từ Bác đập thình thịch.
Ai ngờ khoảng thời gian rung động ngắn ngủi chỉ có vài giây này bởi vì một câu nói của người bạn tốt tương lai Giang Thầm mà vỡ vụn.
Một chị gái xinh đẹp như vậy lại đã kết hôn sinh con rồi!
Vậy mười lăm năm sau không biết cậu có cách nào để hỏi cưới chị gái xinh đẹp đó không, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Bác nhăn lại, trông rất phiền não.
Đến sáu giờ, sau khi gọi Giang Thầm ra ngoài, cậu bé vẫn không thể thoát khỏi phiền não, cậu liếc mắt nhìn Giang Thầm một cái, bỗng nhiên xúc động, nói ra một câu.
"Nếu không để tớ làm ba cậu đi."
Giang Thầm: "..."
Biểu hiện của cậu bé đóng vai quái nhân Bạch Tuộc còn kinh ngạc hơn cả hai nhân vật chính: "Từ Bác, cậu nói cái gì vậy! Tất cả chúng ta đã nói là làm anh em? Bây giờ cậu lại muốn làm ba tớ!”
Giang Thầm cũng kinh ngạc nhưng không nói gì, còn có người muốn cậu làm con trai sao?
Từ Bác nói ra lời này cũng xấu hổ, cũng không biết cậu xem bộ phim nào mà học được, vươn hai tay ra, ôm lấy bả vai của Giang Thầm và Toàn Thời Thiên.
"Tớ không có nghĩ như vậy, chúng ta có thể tách ra, chúng ta vẫn là anh em tốt, tớ làm ba của Giang Thầm là được."
“...... Thật là một ý kiến hay.”
Giang Thầm nói ngắn gọn từ chối dứt khoát: "Tôi có ba".
Mặc dù đã được chôn cất.
Lúc này Từ Bác mới ý thức được mình đã bỏ qua cái gì: "Đúng vậy, cậu có ba", cậu bé ngừng nói một chút, biết không thể làm ba của Giang Thầm, có chút mất mát: "Nếu không tớ làm ba nuôi của cậu?”
Đôi mắt Giang Thầm tối sầm, cậu chỉ nhìn mà không nói lời nào.
Ánh mắt của cậu kỳ quái rợn người, Từ Bác rụt cổ lại.