Từ Bác giống như một viên đạn pháo nhỏ, trực tiếp vọt tới trước mặt Giang Thầm.
“Không làm tiến sĩ tháp quái vật cũng được, vậy cậu có thể làm quái nhân bạch tuộc!”
Tiến sĩ tháp quái vật là một ông già đầu hói gù lưng, quái nhân bạch tuộc cũng không khá hơn là bao, là một con quái vật nhiều tay với làn da màu xanh lốm đốm.
"Không muốn", Giang Thầm từ chối rất dứt khoát.
"Hả? Tại sao?”
Từ Bác thật sự rất muốn kéo thêm một người chơi với bọn họ, bởi vì đại chiến robot hai người chơi với nhau quá nhàm chán, cậu bé lại không muốn chơi cùng bảo mẫu, mà người cùng độ tuổi trong khu lại không có nhiều.
Lúc này Giang Thầm cuối cùng đã nhớ gặp cậu ở đâu đó: "Tôi không muốn làm nhân vật phản diện, tôi muốn trở thành chiến sĩ robot.”
“Cậu chủ Tiểu Từ, nên về nhà rồi!”
Tài xế trên chiếc xe thương vụ đậu bên cạnh thò đầu ra, hét về phía bên này.
“Chờ một chút!” Từ Bác quay đầu lại hô một câu, cố chấp nhìn chằm chằm Giang Thầm: "Vậy để cậu làm chiến sĩ robot thì cậu sẽ đến chơi sao?”
Giang Thầm thật ra cũng muốn chơi một chút.
Cậu chỉ nghe các bạn cùng lớp nói cách chơi robot đại chiến, nhưng cậu chưa từng được chơi qua.
Có cậu bé nào là không thích chơi đâu, chỉ là trước đây Giang Thầm có quá nhiều việc phải làm, làm bài tập xong lại phải giúp bác làm việc nhà, dần dần cũng không có ai rủ cậu chơi.
Giang Thầm ngẩng đầu, nhìn về phía Hồ Trân Trân.
Cậu không nói chuyện, nhưng Hồ Trân Trân biết cậu muốn chơi.
"Tiểu Thầm muốn chơi thì có thể đồng ý, đây là bạn mới của Tiểu Thầm à, không giới thiệu một chút sao?"
Giang Thầm lập tức nhớ tới sự chờ mong vừa rồi của Hồ Trân Trân.
Nhưng vấn đề lại xảy ra, cậu không phải là không muốn giới thiệu cho Hồ Trân Trân, mấu chốt là cậu không biết cậu bé trước mặt tên gì.
Giang Thầm bối rối, quay khuôn mặt bình thản lại nhìn Từ Bác.
"Tôi đồng ý với cậu cùng nhau chơi, cậu tên là gì?"
"Tớ tên Từ Bác", Từ Bác lập tức vui vẻ: "Vậy chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé, nhà cậu số mấy? Tớ sẽ đến gọi cậu đi chơi vào lúc 6 giờ.”
Giang Thầm không biết cái này, nhìn về phía Hồ Trân Trân.
"Giang Thầm ở số 23, hoan nghênh con tới tìm Tiểu Thầm chơi."
Cô cúi xuống và mỉm cười với cậu bé.
Đối mặt với nụ cười này, Từ Bác lập tức thẹn thùng, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên: "Cám ơn chị, em đi trước!”
“Chờ một chút!”
Giang Thầm nghiêm túc gọi cậu bé lại, chỉ vào Hồ Trân Trân: "Đây là mẹ tớ, cậu hẳn nên gọi là dì mới đúng!”