Lòng tự trọng đáng thương của người đàn ông hoàn toàn bị đánh tan, tức giận muốn động thủ.
Ông ta cũng biết rằng bản thân không có lợi thế trước mặt một người cao lớn như Lưu An, vì vậy ông ta thừa dịp hai người không phản ứng, giơ tay lên chạy tới trước Hồ Trân Trân.
Nụ cười trên mặt Lưu An lập tức biến mất.
Hồ Trân Trân thậm chí còn không nhìn rõ động tác của hắn, người đàn ông trung niên bụng bia kia đã bị đè xuống đất.
Động tác của hắn có hơi mạnh mẽ, tay áo vest hơi bị xốc lên một chút, Hồ Trân Trân nhìn thấy hình xăm màu xanh trên cánh tay Lưu An.
Xem ra chàng trai này khi con trẻ cũng đã từng lăn lộn trong xã hội.
Người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất giãy giụa một lúc nhưng vẫn không thoát khỏi tay của Lưu An, lập tức thay đổi thái độ.
"Tôi sai rồi, tôi thật sai rồi, tôi không nên động thủ với phụ nữ."
Tuy nhanh chóng nhận lỗi, nhưng thật đáng tiếc không có sự chân thành.
Trước cổng trường có người ra người vào, lũ trẻ cũng liên tục đi ra khỏi cổng trường.
Hồ Trân Trân không có ý định để mọi người vây xem, cô gật đầu với Lưu An, ý bảo hắn buông tay ra.
"Con của ông chắc cũng đang học ở trường này, làm một người cha phải biết cách cư xử, đừng đến lúc đó để đứa trẻ học tiểu học còn dạy dỗ ngược lại ông." Hồ Trân Trân dừng một chút, rồi lộ ra một nụ cười: "Như vậy thì rất xấu hổ.”
Đằng sau người đàn ông, cậu học sinh tiểu học đeo cặp trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.
"Ba ơi, ba đang làm gì vậy?"
Người đàn ông từ mặt đất đứng lên, đỏ lên quay đầu giải thích với con trai: "Hiểu lầm, ba và dì này có chút hiểu lầm mà thôi.”
Ông nhanh chóng kéo con trai mình đi xa.
Khi Giang Thầm đến, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng người đàn ông rời đi.
Hồ Trân Trân nhìn thấy cậu, đôi mắt lập tức sáng lên: "Tiểu Thầm, đằng sau là bạn của con sao?”
Giang Thầm quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Hứa Gia Nghĩa và Vương Hạo đi theo phía sau cậu.
"Các cậu?"
Cậu vừa mới mở miệng hỏi, nước mắt Hứa Gia Nghĩa lại rơi.
Vương Hạo nhìn thấy thế thì trợn tròn mắt: "Lại nữa, cậu đã khóc cả ngày rồi, đây cũng không phải mẹ cậu, cậu khóc cái gì chứ?”
Hôm nay Giang Thầm cũng chú ý tới ánh mắt của Hứa Gia Nghĩa thỉnh thoảng nhìn cậu, chẳng qua cậu vẫn không rõ vì sao Hứa Gia Nghĩa lại khóc.
Bây giờ Hứa Gia Nghĩa đi theo cậu, còn khóc lóc trước mặt mẹ kế, Giang Thầm lập tức trở nên căng thẳng, lo lắng.
Cậu ấy muốn gì?
Dưới ánh mắt lo lắng của Giang Thầm, Hứa Gia Nghĩa đi tới trước mặt Hồ Trân Trân nói: "Dì nhất định phải đối xử tốt với bạn học Giang Thầm, hai người nhất định phải sống hạnh phúc.”
Nói xong cậu bé một tay lau nước mắt, vừa khóc vừa chạy đi.
Để lại Hồ Trân Trân và Giang Thầm bối rối nhìn nhau.