"Trương Phi thêu hoa, loại đàn ông nhìn qua có vẻ thô lỗ như chúng tôi đều là những người tinh tế."
*Trương Phi thêu hoa: Trương Phi biệt danh Dực Đức, còn gọi là Trương Dực Đức, xuất thân từ một gia đình bán gϊếŧ lợn ở quận Trác, Hà Bắc, cha ông cũng làm nghề gϊếŧ lợn.Mọi người đều biết Trương Phi là đồ tể, nhưng ông không chỉ là đồ tể, ông còn có thể vẽ được người đẹp, biết thêu thùa.
Hắn vừa nói, vừa giơ cổ tay lên cho Hồ Trân Trân xem: "Cúc áo của tôi bị tuột ra, cũng là tự mình thêu đó!”
Hóa ra hắn thật sự đúng là biết thêu hoa!
Hồ Trân Trân nhìn chiếc cúc áo đã được khâu ngay ngắn, không ngần ngại khen ngợi một hai câu.
"Bây giờ rất ít người có người biết khâu đồ, may vá, không ngờ cậu lại còn biết cái này."
Hai người đứng bên cạnh xe nói đùa vài câu, chờ Giang Thầm tan học.
Xung quanh có rất nhiều ô tô đến đón con, bắt mắt nhất chính là chiếc xe thể thao sang trọng hàng chục triệu của Hồ Trân Trân.
Xe thể thao sang trọng luôn là khao khát của đàn ông, mà chiếc xe này đã ngừng sản xuất, số lượng cũng không nhiều, cảm xúc khao khát này thậm chí còn cao hơn.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy chủ xe là phụ nữ, không ít người đàn ông tự tin đã bắt đầu sửa sang lại quần áo.
Hồ Trân Trân chỉ đứng vài phút mà đã phải đối phó với vài ba đợt bắt chuyện.
"Xin lỗi, tôi tới đón con chứ không phải tới tìm bạn trai."
Đến khi một người đàn ông bụng bia khác tiến đến rồi nói một câu: "Xin chào người đẹp, có thể để lại phương thức liên lạc không?", Hồ Trân Trân không khách khí từ chối thẳng.
Lòng tự trọng của người đàn ông kia bị tổn thất, vẻ mặt của ông ta thay đổi.
"Cô thật là không biết lễ phép, tôi chỉ đến hỏi đường, cho dù cô xinh đẹp, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đến bắt chuyện với những loại người phụ nữ như cô, phụ nữ quá xinh đẹp đều không an phận, tôi không thích."
Loại đàn ông hèn chính là khi gặp phải tình huống này sẽ bắt đầu hạ thấp, khinh thường người khác.
Hồ Trân Trân nghe vậy thì chỉ cười.
Cô nhẹ giọng đáp: "Vậy thì gu thẩm mỹ của chúng ta khác nhau rồi, tôi ấy à vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, thích nhất là đàn ông đẹp trai, không giống như ông, già dặn xấu xí như ông chú.”
Cô quay đầu lại: "Tiểu Lưu, mau chỉ đường cho ông chú này, bảo ông ta nên đi đâu thì đi đi.”
Ngụ ý chính là để cho ông đi đến từ đâu thì chút về đó.
Lưu An nghẹn cười, vươn tay chỉ vào chỗ tắc nghẽn nhất: "Tôi thấy ngài muốn đến chỗ này.”