"Đó là tiền của mẹ tôi."
"Mẹ cậu xinh đẹp quá", Hứa Gia Nghĩa kích động đi đến bên cạnh cậu, hai người đi song song: "Lúc trước sao lại không thấy dì ấy đưa cậu đi học, còn ba cậu đâu rồi? Có phải cũng rất đẹp trai không?”
Vẻ mặt Giang Thầm vẫn bình thản như trước: "Ba tớ chết rồi, tớ xin nghỉ chính là vì chuyện này, người vừa đưa tôi đến chính là mẹ kế, hai người bọn họ vừa mới kết hôn.”
Đây là câu dài nhất mà Hứa Gia Nghĩa từng nghe Giang Thầm nói.
Đối với một đứa trẻ tám tuổi, lượng thông tin trong câu này thật sự quá nhiều.
"Thực xin lỗi, tớ không biết nhà cậu lại xảy ra chuyện như vậy.”
Hứa Gia Nghĩa quả thực rất áy náy.
Giang Thầm cảm thấy không có chuyện gì cần xin lỗi, Giang Hoa trong lòng Giang Thầm cũng chẳng khác gì một người xa lạ.
Hai người lần lượt bước vào lớp, Hứa Gia Nghĩa rất nhanh bị bạn cùng bàn kéo lại.
"Sao hôm nay cậu lại đi cùng với Giang Thầm ... Cậu khóc đấy à? Giang Thầm bắt nạt cậu à?”
"Không có không có", Hứa Gia Nghĩa vội vàng ngăn người bạn cùng bàn đang định ra mặt cho cậu: "Tớ chỉ cảm thấy cậu ấy thật sự quá đáng thương.”
"Hả?"
Hứa Gia Nghĩa bình thường rất hay xem phim tình cảm cùng mẹ, cảm xúc bây giờ cũng rất phong phú, lúc này vừa lau nước mắt vừa giải thích cho cậu bạn cùng bàn.
"Cậu không hiểu đâu, hôm nay mẹ kế của Giang Thầm lái chiếc xe Ferrari tới, nhưng Giang Thầm lại không vui chút nào."
Hứa Gia Nghĩa rơm rớm nước mắt nhìn thoáng qua Giang Thầm, không kìm được lại bật khóc lần nữa.
"Thật đáng thương, thật đáng thương."
Bạn cùng bàn cũng ngơ ngác: "... Hứa Gia Nghĩa, cậu không sao chứ?”
Rốt cuộc tại sao Giang Thầm ngồi trên Ferrari mà không vui!
Bạn cùng bàn cực kỳ hoang mang, ngoảnh mặt nhìn về phía Giang Thầm, phát hiện khuôn mặt Giang Thầm cũng hiện lên vẻ bối rối.
Chỉ có Hứa Gia Nghĩa, dưới ánh mắt hoang mang của hai người, khóc nức nở.
***
"Cô là phụ huynh của Giang Thầm?"
Khương Tân kinh ngạc nhìn cô gái trẻ vừa bước vào văn phòng.
"Đúng, tôi là mẹ thằng bé", biết giáo viên chủ nhiệm đang ngạc nhiên về điều gì, Hồ Trân Trân suy nghĩ một chút rồi vẫn bổ sung thêm: "Mẹ kế.”
Trong văn phòng ngoài cô ra còn có một vị phụ huynh khác.
Vừa nghe nói là mẹ kế, vị phụ huynh kia lập tức ngước mắt nhìn sang, ánh mắt nhìn vào trên mặt Hồ Trân Trân, tỏ ra vẻ khinh thường.
"Những chuyện này, vẫn là để cho mẹ ruột của đứa nhỏ xử lý thì tốt hơn."
Hồ Trân Trân liếc mắt nhìn cô ấy một cái liền biết cô ấy nghĩ gì, chẳng qua là cho rằng một người mẹ kế trẻ tuổi như vậy nhất định là người không đứng đắn.