Cô nở một nụ cười, giống như một con quỷ ăn thịt người trong mắt hai bảo mẫu.
“Con người tôi rất công bằng, các cô ở sau lưng nói xấu tôi, tôi sẽ đáp trả lại, thế nhưng Tiểu Thầm còn nhỏ tuổi, cũng không thể để đứa nhỏ làm ra loại chuyện này, như vậy đi, để tôi kiểm chứng một chút, gia đình mấy người có thật sự hạnh phúc như vậy hay không nhé."
Nói xong, nụ cười trên miệng Hồ Trân Trân đột nhiên biến mất.
"Trần Khai, cho bọn họ rời đi, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ ở trong khu biệt thự Ngọa Sơn này một lần nữa."
Trần Khai nở một nụ cười hoàn hảo như đeo một chiếc mặt nạ cười: "Vâng, bà chủ.”
Liệu mọi chuyện thật sự buông tha dễ dàng như vậy sao?
Bảo mẫu quỳ trên mặt đất không giấu được sự vui mừng trên khuôn mặt, sau khi rời khỏi nhà này cô ta vẫn có thể đi nhà giàu khác để làm, đối với cô ta chuyện này chẳng ảnh hướng gì.
Hồ Trân Trân nhìn thấy dáng vẻ kia, khóe môi lại cong lên, nở một nụ cười mỉa mai vô cùng rõ ràng.
Cô ta sẽ không cho rằng chuyện này cứ đơn giản như vậy mà kết thúc chứ?
Trong phòng khách vẫn còn mấy người làm khác, như ông chú phụ trách làm vườn, phần lớn bọn họ đều nghe hiểu ý của Hồ Trân Trân, trong lòng càng thêm cảnh tỉnh.
Làm việc ở đây, chúng ta phải tôn trọng chủ nhân, đó là một nguyên tắc nghề nghiệp cơ bản.
Bây giờ bà chủ coi trọng đứa con riêng này như vậy, bọn họ cũng phải tôn trọng vị cậu chủ nhỏ này mới được, sau đó phải cẩn thận một chút, để tránh phạm sai lầm bị đuổi ra ngoài.
Khi nhìn hai bảo mẫu, trong mắt không khỏi hiện lên sự khinh bỉ.
Cơ hội làm việc trong biệt thự cao cấp cũng không dễ tìm, huống chi cô Hồ còn trả mức lương cao, mất đi loại công việc này còn có thể vui mừng như vậy, thật ngu xuẩn.
Trần Khai mang người đi, trực tiếp đưa về công ty môi giới bảo mẫu.
"Hai vị bảo mẫu này rất ác độc, thật sự không thích hợp làm việc dưới tay cô Hồ."
Hắn chỉ nói một câu này, người quản lý đến đón hắn lập tức toát mồ hôi lạnh.
"Anh Trần, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thái độ của hắn đối với Trần Khai vô cùng cung kính, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi.
Trần Khai vẫn giữ nụ cười lịch sự: "Những người nói xấu sau lưng, tôi nghĩ các anh cần huấn luyện lại, ngay cả rửa rau cũng không chuyên tâm, còn nguyền rủa cậu chủ nhỏ nhà tôi chết sớm, bất cứ một hành vi nào cũng không thể tha thứ."
Người quản lý nghe thấy vậy khuôn mặt liền tái nhợt.
"Anh yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào rồi."
Trần Khai vỗ vỗ bả vai hắn: "Đừng lo lắng như vậy, bà chủ chúng tôi biết chuyện này không liên quan đến anh, chẳng qua anh giới thiệu cho nhà giàu người như thế này, có lẽ sẽ đắc tội người ta đấy.”