Chương 14: Tôi nghi ngờ anh ấy bật hack
Nguyễn Linh cựa mình, từ từ ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay.
Diệp Cảnh Trì thản nhiên thu tay lại.
Ngay giây sau, chiếc khăn choàng từ sau lưng Nguyễn Linh trượt xuống, rơi xuống đất, phát ra tiếng “bốp”.
Nguyễn Linh dụi mắt, quay người định nhặt thì một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng lại xuất hiện trong tầm mắt, nhặt khăn choàng ấy lên trước.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Người đàn ông gấp chiếc khăn choàng lại làm hai, đưa cho Nguyễn Linh: “Cầm lấy.”
Nguyễn Linh vừa mới tỉnh dậy vẫn còn hơi choáng váng, ngơ ngác nhận lấy.
Ánh mắt cô có chút mông lung, dường như đang thắc mắc tại sao đối phương lại ở đây, khác hẳn với dáng vẻ lanh lợi, khéo léo khi nói chuyện điện thoại ngày hôm qua.
Diệp Cảnh Trì khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Mệt rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi. Ở đây muỗi nhiều, cũng dễ bị cảm lạnh.”
Cuối cùng Nguyễn Linh cũng tỉnh táo lại.
Lúc nãy trong mơ, cô mơ mình quay trở lại thế giới trước đây của mình, đến nỗi khi tỉnh dậy có cảm giác như đang nằm mơ, thoáng chốc quên mất mình đang ở đâu.
Giọng nói trầm thấp và trong trẻo của người đàn ông, như một ly nước có ga, đã kéo tâm trí cô trở lại.
Nguyễn Linh hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Diệp Cảnh Trì: “Khoảng nửa đêm mười hai rưỡi.”
Nguyễn Linh: “Anh đứng đây lâu chưa?”
Diệp Cảnh Trì: “Vừa đến.”
Nguyễn Linh cảm thấy hơi trùng hợp, anh vừa đến thì cô lại tỉnh dậy? Nhưng hệ thống sẽ tự động ngừng hoạt động khi cô ngủ, cũng không thể kiểm chứng được.
Nhưng nghĩ lại, cô lại thấy đối phương không cần thiết phải lừa mình.
Nguyễn Linh đứng dậy: “Vậy em đi về phòng đây.”
Vì đã quá muộn rồi, nên cô thực sự phải lên giường đi ngủ, việc có nhiều hơn cũng không thể vội vàng.
Cô đang viết kế hoạch thì ngủ gật, những thứ đã dùng đều vương vãi trên bàn. Nguyễn Linh gấp máy tính xách tay lại ôm vào lòng, rồi lại đi lấy cuốn sổ tay và bút chì màu ở bên cạnh.
Sân thượng dạng ngoài trời, buổi tối có gió, nếu không dọn dẹp thì đồ đạc có thể sẽ bị thổi bay.
Đang dọn dẹp thì một cây bút được đưa tới.
Diệp Cảnh Trì cầm cây bút chì màu xanh, ngòi bút hướng về phía anh: “Cái này rơi xuống đất rồi.”
Có lẽ là khi cô ngủ, nó lăn xuống dưới.
Nguyễn Linh: “Cảm ơn.”
Diệp Cảnh Trì lại nói: “Để tôi cầm máy tính cho.”
Nguyễn Linh chớp mắt chậm rãi: “Được.”
Mặc dù đồ đạc không nặng nhưng lại nhiều và tạp nham, khi cô đến cũng nhờ người giúp việc ở nhà mang cùng.
Diệp Cảnh Trì từ tay Nguyễn Linh nhận lấy máy tính, động tác lịch sự và có chừng mực, hoàn toàn không chạm vào cơ thể cô.
Nguyễn Linh lại cầm lấy những giấy bút còn lại, rồi cùng Diệp Cảnh Trì trở lại phòng.
Hai người một trước một sau, cách nhau nửa bước.
Đến cửa phòng ngủ, Nguyễn Linh dừng lại, đợi người đàn ông trả lại máy tính cho mình.
Diệp Cảnh Trì đưa máy tính cho cô, rồi nói với vẻ vô tình: “Sao lại thức khuya thế, đang bận gì sao?”
Giọng điệu bình thản, như thể chỉ đột nhiên nhớ ra nên mới hỏi vậy.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn lập tức cảnh giác.
Diệp Cảnh Trì ở trước mặt cô luôn tỏ ra ôn hòa và lịch sự, tâm trạng bình ổn đến mức khó tin.
Nhưng Nguyễn Linh vẫn không quên, người đàn ông trước mặt là một nhân vật tàn nhẫn đã có chỗ đứng trong giới kinh doanh khi còn rất trẻ.
Trong vài lần giao tiếp trước đó, cô cũng có thể cảm nhận được sự sâu sắc kín đáo của người đàn ông.
Bản năng mách bảo Nguyễn Linh, nếu lúc này không trả lời nghiêm túc thì sự đề phòng của Diệp Cảnh Trì rất có thể sẽ tăng lên một cấp độ nữa.
Cô ít nhất còn phải sống cùng người đàn ông này trong hai năm dưới cùng một mái nhà, nếu mối quan hệ quá căng thẳng, lúc đó làm gì cũng không tiện.
Hơn nữa, cô vốn không có ý định giấu anh.
“Phải, là như này.” Nguyễn Linh bình tĩnh mở lời: “Trước đây không có cơ hội nói với anh, từ lâu em đã muốn mở một studio chụp ảnh, vừa hay bây giờ nghỉ việc rồi có thời gian rảnh, nên dạo này em đang bận rộn với việc này.”
Đôi mắt của Diệp Cảnh Trì hiện lên một tia ngạc nhiên: “Studio chụp ảnh?”
Nguyễn Linh gật đầu: “Đúng, chính là chụp ảnh nghệ thuật, chụp ảnh thẻ gì đó.”
Lông mày của Diệp Cảnh Trì khẽ động: “Tôi không biết, em còn biết chụp ảnh đấy.”
Nguyễn Linh nhẹ nhàng nói: “Ừ, hồi đại học thích nên tự học.”
Cô đã nghe hệ thống nói qua, trước khi nguyên chủ và Diệp Cảnh Trì kết hôn đã mười mấy năm không gặp mặt, nên cô cũng không sợ bị lộ.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh không hề mang tâm trạng bất an mà đối mặt với anh. Bản thân cô thực sự đã bắt đầu chụp ảnh từ thời đại học, những gì cô nói đều là thật.
Diệp Cảnh Trì lại hỏi: “Studio này, em bắt đầu chuẩn bị từ bao giờ?”
Nguyễn Linh: “Không lâu, mới bắt đầu từ tuần này.”
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh một cách thâm sâu.
Nguyễn Linh chớp mắt, nghĩ thầm người đàn ông này chắc cũng sẽ không nhỏ nhen đến mức không đồng ý chứ?
Chỉ mới mấy ngày trước, anh mới vừa hứa cho cô ba chục triệu, mặc dù chuyện đó là do hiểu lầm.
Cô đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy Diệp Cảnh Trì nói: “Tối hôm đó, em vốn định nói với tôi về chuyện này à?”
Nguyễn Linh: “……”
Ai có thể nói cho cô biết, sao người đàn ông này lại đột nhiên đoán ra được?
Nguyễn Linh thầm kêu gọi hệ thống ở trong lòng: “Hệ thống hệ thống, mau tới xem! Có phải người đàn ông này cũng có gắn công nghệ cao không? Ví dụ như có thể nghe được tâm tư của tôi ấy.”
[……]
Nguyễn Linh: “Tôi nghi ngờ anh ấy bật hack!”
[Tôi đã quét qua, trên người Diệp Cảnh Trì không có bất kỳ dấu vết tồn tại của hệ thống nào, xung quanh cũng không phát hiện ra các tần số khác.]
Nguyễn Linh: “…… Được rồi.” Xem ra người đàn ông này chỉ đơn giản là đầu óc thông minh.
Trong thời gian Nguyễn Linh và hệ thống trao đổi, biểu hiện trên khuôn mặt của Diệp Cảnh Trì đã dần dần từ nghi ngờ chuyển sang hiểu ra.
Nguyễn Linh thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, ban đầu em định nói với anh chuyện đó. Nhưng sau đó anh nhắc đến đầu tư, làm em lại quên mất.”
Diệp Cảnh Trì: “……”
Nguyễn Linh chớp mắt, lại bổ sung thêm một câu: “Lời lúc đó anh nói… còn có giá trị không?” Nếu con ngỗng vừa luộc đã bay mất, cô thật sự sẽ khóc không ra nước mắt.
Diệp Cảnh Trì bật cười.
“Có giá trị.” Anh trả lời, không nhận ra rằng giọng điệu của mình có phần quá dịu dàng: “Những gì tôi đã hứa với em, luôn có giá trị.”
Nguyễn Linh vui mừng khôn xiết: “Vậy thì quá tốt rồi, tổng giám đốc Diệp đúng là hào phóng.”
Cô biết với thân phận là bố của nam chính truyện vườn trường, Diệp Cảnh Trì sẽ không phải là người keo kiệt!
“Vậy em về phòng nghỉ ngơi trước đây, giờ cũng đã muộn rồi, anh cũng sớm nghỉ đi nhé!” Nguyễn Linh vui vẻ nói xong, ôm máy tính và giấy bút vào phòng, tiện thể đóng cửa lại.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cánh cửa đột nhiên đóng lại, cứ thế đứng đó mấy giây, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cuối cùng Diệp Cảnh Trì cũng thu hồi ánh mắt, quay người đi.
*
Ngày hôm sau, căng tin trường trung học Tú Lễ.
Diệp Hủ đang xếp hàng lấy cơm với Trần Tùng Dương.
Mỗi lớp tan học vào thời gian hơi khác nhau, Tô Quân Nhược cũng không phải lúc nào cũng đến tìm Diệp Hủ, hôm nay chỉ có hai người họ ăn cơm.
Trần Tùng Dương đứng phía sau Diệp Hủ, thở dài: “Haiz…”
Diệp Hủ quay đầu nhìn cậu ấy.
Không cần Diệp Hủ mở lời, Trần Tùng Dương đã tự mở lời trước: “Hủ ca, cậu nói xem phải làm sao đây! Tuần này sắp thi học kỳ rồi, mà tôi còn chưa ôn bài gì cả!”
Diệp Hủ nhàn nhạt nói: “Lần trước không phải cậu còn nói với tôi, cậu đã không còn quan tâm đến điểm số nữa sao?”
“Nói thì nói như vậy.” Trần Tùng Dương lại thở dài, miệng lẩm bẩm: “Nhưng nếu thi không tốt, vẫn rất phiền phức đấy! Mẹ tôi chắc chắn sẽ không tha cho tôi, còn bố…”
Trần Tùng Dương cứ lẩm bẩm mãi, cũng không quan tâm Diệp Hủ có để ý hay không.
Dòng người tiếp tục di chuyển về phía trước, đến lượt Diệp Hủ.
Hai người đang xếp hàng ở cửa sổ thức ăn, Diệp Hủ đầu tiên gọi một đĩa đậu phụ thịt, sau khi do dự một lúc, lại gọi thêm một đĩa đậu phụ chua cay.
Trần Tùng Dương đang thò đầu ra thò đầu vào xem hôm nay có món gì, thấy vậy liền kinh ngạc: “Ủa? Hủ ca, cậu đổi khẩu vị từ khi nào vậy? Chẳng phải cậu không ăn cay sao?”
Cậu ấy nói thật to, sau câu nói này, mấy học sinh xung quanh đều nhìn sang đây.
Môi Diệp Hủ giật giật: “Cậu nhỏ tiếng chút.”
Trần Tùng Dương “ừ” một tiếng, hạ giọng: “Hủ ca, cậu bắt đầu ăn cay từ khi nào vậy?”
“Không có gì.” Giọng điệu Diệp Hủ nhàn nhạt nói: “Chỉ là thỉnh thoảng cũng muốn đổi khẩu vị.”
Trần Tùng Dương: “Ừ, được rồi.”
Cậu ấy vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng Diệp Hủ đã lấy xong thức ăn, đã đến lượt cậu ấy rồi.
Trần Tùng Dương gọi hai món mặn và một món chay, sau đó giống như mọi khi, đi tìm bóng dáng của Diệp Hủ.
Đã ăn cơm cùng nhau hai học kỳ, hai người đã hình thành thói quen: Diệp Hủ lấy thức ăn trước rồi đợi cậu ấy, sau đó cùng nhau đi tìm chỗ ngồi.
Tuy nhiên lần này, Trần Tùng Dương nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Hủ.
Trần Tùng Dương đang cảm thấy kỳ lạ, sau khi nhìn lại, phát hiện thấy không xa có bóng lưng rất giống Diệp Hủ. Chỉ là...
Người có vóc dáng rất giống Diệp Hủ, đang xếp hàng ở trước cửa sổ đồ ngọt. Trần Tùng Dương quen Diệp Hủ lâu như vậy, chưa bao giờ thấy cậu mua đồ ngọt.
Trần Tùng Dương dụi mắt, vội vàng đi lên xác nhận, sau đó phát hiện ra đó thực sự là Diệp Hủ.
Cậu ấy hít một hơi thật sâu: “Hủ ca...”
Diệp Hủ đúng lúc quay lại: “Cậu nhỏ tiếng chút.”
Trần Tùng Dương: “……”
“Hủ ca.” Trần Tùng Dương hạ giọng nói: “Sao cậu lại đến đây?”
Diệp Hủ không trả lời câu hỏi của cậu ấy: “Bây giờ người ít, cậu đợi tôi một chút, nhanh thôi.”
Mọi người đều thích ăn đồ ngọt sau khi ăn xong bữa chính, lúc tan học thì lại không có mấy người đến cửa sổ đồ ngọt xếp hàng.
Nói rồi, Diệp Hủ nhận lấy một túi đồ ngọt đã được gói sẵn từ tay cô bán hàng, cầm trên tay.
“Đi thôi.” Diệp Hủ nói.
Trần Tùng Dương trợn tròn mắt: “Không phải...Ủa mà, sao cậu lại đến đây mua đồ ngọt vậy?”
Diệp Hủ nhìn cậu ấy một cái, giọng điệu bình thản: “Căn tin có bán thì sao tôi không thể mua?”
Trần Tùng Dương: “……”
Đúng là như vậy, nhưng...
Không bình thường! Hủ ca hôm nay chắc chắn không bình thường!
……
Chiều hôm đó, Trần Tùng Dương mất tập trung trong mấy tiết học.
Cuối cùng tan học, Trần Tùng Dương gặp được Tô Quân Nhược, câu đầu tiên cậu ấy nói là: “Cậu biết gì không, tôi thấy hôm nay Hủ ca không ổn lắm!”
Tô Quân Nhược cũng lo lắng theo: “Sao không ổn?”
Trần Tùng Dương nói một cách nghiêm túc: “Tôi nghĩ cuối tuần này, Hủ ca chắc chắn đã bị gì đó kích động rồi!”
Nói rồi, Trần Tùng Dương kể lại chuyện xảy ra ở căng tin cho Tô Quân Nhược nghe.
Cuối cùng, Trần Tùng Dương kết luận: “Điều này chắc chắn không bình thường, cậu nói có phải không? Cậu cũng biết, từ trước đến nay Hủ ca không ăn cay, cũng không ăn đồ ngọt!”
Tô Quân Nhược suy nghĩ một lúc, đột nhiên thay đổi biểu cảm.
Trần Tùng Dương: “Cậu sao vậy?”
Tô Quân Nhược cắn môi, vẻ mặt ngập ngừng.
Trần Tùng Dương vừa nghi ngờ vừa sốt ruột: “Cuối cùng là sao? Mau nói đi!”
“Tôi đang nghĩ…” Tô Quân Nhược lấy hết can đảm: “Tôi đang nghĩ, liệu có phải Diệp Hủ… có phải đang thích một cô gái nào không?”
Trần Tùng Dương: “Hả?”
Tô Quân Nhược mếu máo: “Có thể cô gái đó thích ăn cay, nên cậu ấy cũng ăn theo. Cái túi đồ ngọt cậu ấy mang đi, khả năng cao là tặng cho cô gái đó.”
Cô gái nhăn nhó, vẻ mặt đáng thương, trông gần như sắp khóc đến nơi.
Trần Tùng Dương lập tức dâng lên ý muốn bảo vệ: “Cậu đừng buồn nữa! Này, để tôi đi hỏi Hủ ca xem cậu ấy có thích cô gái nào không!”
Tô Quân Nhược quay mặt đi: “Hỏi thì có tác dụng gì, chưa chắc cậu ấy đã nói cho cậu biết.”
“Tôi và Hủ ca là bạn thân mà!” Trần Tùng Dương vỗ vỗ ngực: “Cậu yên tâm, để tôi đi hỏi ngay, đảm bảo hỏi cho ra lẽ!”
……
Mặt khác, Nguyễn Linh lại nhận được nhiệm vụ “nói chuyện với Diệp Hủ” từ hệ thống.
[Đây gọi là nhiệm vụ hàng tuần!] Hệ thống nói.
Nguyễn Linh vẫy tay chào Diệp Hủ vừa về đến nhà, suy nghĩ xem hôm nay nên tìm chủ đề gì để nói.
Diệp Hủ đã đi tới, tay còn cầm một cái túi giấy.
Nguyễn Linh tò mò nhìn cậu đặt túi xuống bàn trà, hỏi: “Cái này là gì vậy?”
Ánh mắt Diệp Hủ sáng lên: “Không phải hôm đó cô hỏi tôi đồ ngọt có ngon không sao.”
Lông mày Nguyễn Linh hơi nhíu lại, chỉ vào cái túi nhỏ trên bàn: “Đây là cho mẹ à?”
Diệp Hủ gật đầu.
Cứ coi như ngày hôm đó hiểu lầm cô, xem như bồi thường cho cô vậy, cậu nghĩ.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, vẫn còn chưa hiểu lắm.
Chuyện gì vậy? Nam chính lạnh lùng trong truyện vườn trường sao lại đột nhiên trở nên ấm áp thế này? Không khoa học mà!
Đúng lúc cô đang thắc mắc mở túi ra xem bên trong có gì thì chuông cửa nhà reo vang.
“Hủ ca!” Giọng nói to và sáng của Trần Tùng Dương có lực xuyên thấu cực mạnh: “Cậu có nhà không? Là tôi!”
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ!!!]