Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xiên mực được quét thêm sốt, “xèo…xèo…” nướng trên bếp than, mùi thơm của nước sốt và mực hoà quyện vào nhau, theo làn gió biển bay vào mũi Tô Hiểu, khiến cho Tô Hiểu vốn không đói nhưng cũng thấy thòm thèm.

Cuối cùng, Lục Trầm Uyên rắc thêm một ít rau thơm rồi đưa xiên mực cho Tô Hiểu.

Dư Cẩn cũng không chịu thua, đưa xiên ốc nhồi cô vừa nướng cho Tô Hiểu.

Hai xiên nướng đưa đến trước mặt Tô Hiểu.

Thực sự không biết nên cầm của ai trước, Tô Hiểu quyết định mỗi tay đón lấy một xiên.

Hai người kia cũng rất bình tĩnh, đợi Tô Hiểu ăn xong mới hỏi cô mùi vị thế nào.

Tô Hiểu nhìn về phía Lục Trầm Uyên, “Rất ngon đó nha! Nếu như sau này Lục thị có phá sản thì anh mở tiệm đồ nướng cũng không lo đói đâu.”

Tô Hiểu thật sự không ngờ đến.

Tiểu Bảo đang thèm thuồng nhìn xiên nướng ngon lành bỗng tỉnh táo lại, “Sao cô lại nói Lục thị phá sản!!! Cô điên rồi, xong rồi, xong rồi, trước mặt chính là biển, cô sắp bị ném xuống biển làm mồi cho cá rồi.”

Tô Hiểu phản bác lại Tiểu Bảo: “Nói bao nhiêu lần rồi, bây giờ là xã hội pháp trị!!”

Khi Tiểu Bảo vẫn vô cùng sợ hãi thì Lục Trầm Uyên cười nói, “Cảm ơn đã khen, nhưng có lẽ Lục thị sẽ không phá sản đâu.”

……

Đã xảy ra chuyện gì?

Sao mà cảm thấy có chút không đúng lắm.

Thái độ của Lục Trầm Uyên và Lục Hạo với Tô Hiểu……..sao càng ngày càng không đúng lắm??

*

Sau khi khen Lục Trầm Uyên xong, Tô Hiểu cũng khen Dư Cẩn, dù cô đã rất hăng hái thể hiện sự yêu thích nhưng Dư Cẩn vẫn nhìn ra được, thực ra Tô Hiểu cảm thấy xiên nướng của Lục Trầm Uyên ngon hơn.

Dư Cẩn cũng nếm thử xiên mực của Lục Trầm Uyên, cũng cảm thấy mình không so được với người ta.

Dư Cẩn lại một lần nữa dùng ánh mắt oán giận nhìn Lục Trầm Uyên, trong lòng âm thầm nghĩ: “Nhất định phải trau dồi trù nghệ hơn, đánh bại Lục tổng.”

Lục Trầm Uyên không hề biết rằng mình đã trở thành đối thủ trong mắt nhân viên của mình, anh chỉ một lần nữa cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của Dư Cẩn.

……

Lần này Lục Trầm Uyên đã xác định, không phải là ảo giác.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy……

Ba người tiếp tục ăn hải sản nướng trên bờ biển lộng gió, không khí vô cùng thoải mái, thư giãn.

Khi Dư Cẩn nướng xiên cuối cùng cho Tô Hiểu thì cô mới để ý đến điện thoại đang rung liên tục.

Là Lăng Diệp gửi tin nhắn.

---“Cô đang ở đâu vậy? Lục tổng và phu nhân đang làm gì đó?”

Dư Cẩn thành thật trả lời: “Chúng tôi đang nướng hải sản, tôi đang ở bên cạnh Lục tổng và phu nhân.”

Lăng Diệp gửi một loạt biểu tượng cảm xúc qua.

---“Hai người họ nướng hải sản, cô ở bên cạnh làm gì??”

---“Là sợ bãi biển chưa đủ sáng nên cô làm bóng đèn part-time à?!”

Lăng Diệp cảm thấy, giữa Tô Hiểu và Lục Trầm Uyên nhất định có hiểu lầm gì đó.

Với cái ngữ khí lạnh lùng của Lục Trầm Uyên khi gọi anh ta về giám sát Tô Hiểu, Lăng Diệp cảm thấy Lục Trầm Uyên sắp cuốn gói đuổi Tô Hiểu đi đến nơi rồi.

Sau đó Lăng Diệp có hỏi thì Lục Trầm Uyên chỉ mơ mơ hồ hồ nghi ngờ rằng Tô Hiểu đối xử không tốt với Lục Hạo.

Nhưng qua khoảng thời gian này anh ta quan sát được thì Lục Hạo rõ ràng rất thích gần gũi với Tô Hiểu, cho dù Lục Hạo không thể hiện quá rõ ràng nhưng anh ta có thể cảm nhận được sự thân thiết của Lục Hạo đối với Tô Hiểu.

Nếu thật sự Tô Hiểu đối xử không tốt với Lục Hạo, thì cậu ấy tránh còn không kịp, chứ sao lại thân thiết với cô được.

Dư Cẩn nhận được tin nhắn của Lăng Diệp bỗng đứng người.

Hình như….Lăng Diệp nói cũng có lý.

Cô ngay lập tức đứng dậy, tìm bừa một lý do rồi rời khỏi.

Dư Cẩn hy vọng người có thể mang đến niềm vui cho người khác như Tô Hiểu cũng thật sự vui vẻ, có thể sống thật tốt, nếu Tô gia không yêu thương cô ấy, thì Lục tổng cũng có thể tốt với cô.

*

Sau khi ăn no, Tô Hiểu uống hai ly rượu hoa quả, tìm một cái ghế nằm rồi nằm xuống.

Lục Trầm Uyên cũng đến bên cạnh cô.

Sau khi nằm xuống, Tô Hiểu nhìn thấy bầu trời đầy sao. Cảnh tượng như vậy thường thấy được vào mùa hè ở Đại Duật, đáng tiếc ở trong thành phố thì rất khó nhìn thấy.

Gió biển nhẹ nhàng thổi, Tô Hiểu và Lục Trầm Uyên đều không nói chuyện, hai người cũng không thấy ngại ngùng gượng gạo gì khi không ai nói chuyện, rất ăn ý yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này.
« Chương TrướcChương Tiếp »