Cô rất tò mò rốt cuộc mẹ Lục đã làm gì Lục Hạo, nhưng cô cũng không ngốc đến mức bảo Dư Cẩn đi tra, Dư Cẩn dù gì cũng là nhân viên của Lục Trầm Uyên.
Sau khi lên lầu, Tô Hiểu thấy Lục Hạo đang đứng trước cửa phòng mình, trong tay vẫn đang cầm cái nghiên mực lúc nãy cô đưa.
Tô Hiểu kinh ngạc: “Sau cậu lại đứng đây?”
Lục Hạo thấy cô quay lại, có chút căng thẳng, dường như lấy hết can đảm nói, “Nước nóng đã nguội bớt rồi, bây giờ vừa lúc thích hợp.”
Trước đây mỗi lần Tô Hiểu nói chuyện với mẹ Lục xong, thái độ với cậu đều rất tệ.
Cậu sợ lần này lại giống như vậy, nhưng trong lòng lại ôm một tia hy vọng, có lẽ Tô Hiểu sẽ không giống như trước nữa.
Cậu hy vọng khi Tô Hiểu quay lại thì nhiệt độ nước trong bồn tắm cũng vừa vặn như cô mong muốn.
Tô Hiểu có chút bất lực, “Chỉ là cớ để cậu rời đi thôi, sao mà tưởng thật vậy.”
Nghe thấy Tô Hiểu nói, Lục Hạo càng cúi đầu thấp hơn.
Quả nhiên, thời gian này Tô Hiểu chưa từng mắng mỏ cậu, nói chuyện với mẹ Lục xong thái độ liền thay đổi rồi.
Lục Hạo nắm chặt cái nghiên mực trong tay.
Tô Hiểu dừng một chút lại nói, “Nhưng mà…có thể đi tắm ngay bây giờ, tôi rất thích!”
Lục Hạo ngẩng đầu, Tô Hiểu đang mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh dường như có thể soi sáng cuộc đời cậu.
*
Từ sau ngày hôm đó, cuộc sống của Tô Hiểu lại quay về như cũ, mỗi ngày đều xem phim, dạo phố.
Cô đã xem hết phim hoạt hình mình thích rồi, bây giờ chuyển sang xem phim cẩu huyết.
Phim cẩu huyết không hổ danh là phim cẩu huyết, có những tình tiết khó tin đến mức cô phải la hét mắng phim, nhưng mắng xong lại không nhịn được xem tiếp, cứ như vậy vừa xem vừa mắng đến kết phim.
Sau khi xem hết tập cuối của bộ phim, Tô Hiểu cảm thấy tam quan của mình đã vỡ vụn.
Tiểu Bảo: “Làm ơn sau này xem những bộ phim cẩu huyết vô lý như vậy thì thông báo với tôi trước, tôi tự động rời đi.”
Thật quá đáng!
Mỗi lần Tô Hiểu đều không thông báo trước, cậu ta xem tập 1 liền muốn xem tiếp tập 2, còn cùng Tô Hiểu vừa xem vừa mắng, cuối cùng cả 2 xem xong lại cùng mắng phim lần nữa.
Tô Hiểu lắc đầu, “Từ chối đề nghị.”
Phim cẩu huyết vừa xem vừa mắng là một hoạt động gϊếŧ thời gian vô cùng thú vị, lúc đầu cô còn tóm Dư Cẩn xem cùng, nhưng cô ấy quá nghiêm túc, rõ ràng trên mặt hiện rõ sự khó tin, kinh ngạc nhưng một câu cũng không mắng.
Vẫn là Tiểu Bảo tốt, mắng còn dữ dội hơn cô.
Lúc cô vừa định thoát khỏi trang xem phim thì một cái quảng cáo hiện lên.
Là quảng cáo của một nhà hàng mới mở. Nhϊếp ảnh gia chụp món ăn vô cùng đẹp, Tô Hiểu không nhịn được nuốt nuốt nước bọt.
Không được, không được ăn đêm.
Ô ô gần đây ăn uống quá tốt, thân thể của nguyên chủ cũng bị cô ăn đến béo lên rồi.
Tô Hiểu nuốt lệ tắt quảng cáo đi, chui đầu vào chăn định đi ngủ.
Nửa tiếng sau.
Tô Hiểu mở to mắt.
Cô không ngủ được.
Cô cứ suy nghĩ mãi không ngừng, đầu tiên là gà có trước hay trứng có trước? Sau đó lại nghĩ tại sao anh em hồ lô có 7 người? Tại sao công chúa bạch tuyết không tên là công chúa quả táo?.... Cuối cùng dừng lại tại bức ảnh quảng cáo nhà hàng lúc nãy.
Tô Hiểu lấy chiếc điện thoại dưới gối ra, nhập tên nhà hàng vừa nãy quảng cáo vào ô tìm kiếm rồi cap lại ảnh nhà hàng.
Ngày mai nhất định cô sẽ đi ăn!!
Hậu quả của việc mất ngủ đêm hôm trước là ngày hôm sau khi Tô Hiểu mở mắt đã 11 giờ trưa rồi, cô lập tức dậy đánh răng rửa mặt, chuyển lời cho đầu bếp không cần nấu bữa trưa cho mình xong liền vội vàng ra ngoài.
Tô Hiểu đọc địa chỉ của nhà hàng hôm qua cap lại cho tài xế, tài xế nhập địa chỉ vào phần mềm chỉ đường và xuất phát.
40 phút sau, Tô Hiểu đã đến nhà hàng.
Nhà hàng ở trong một lâm viên phong cách Tô Châu, không gian không rộng lớn như thảo nguyên của Lục gia nhưng cảnh đẹp thì cũng không thua kém là bao.
Nhà hàng này mới mở nên cũng không đông khách lắm, nhân viên phục vụ đưa Tô Hiểu đến vị trí cạnh cửa sổ, ngay bên ngoài là một đầm sen tuyệt đẹp.
Hiện tại đang là giữa hè, cũng là mùa sen nở rộ, bỗng một cơn gió thổi qua, hương sen ngào ngạt bay vào mũi.
Tô Hiểu không nhịn được hít một hơi thật sâu. Quả thực làm cho cả người thấy thoải mái dễ chịu.
Từ địa chỉ và cách bài trí cũng có thể đoán được nhà hàng này tập trung vào nhóm khách hàng thượng lưu, chỉ là mới kinh doanh, còn cần thời gian quảng bá và xây dựng thương hiệu, cũng vì vậy Tô Hiểu mới nhìn thấy tin quảng cáo kia.
Tô Hiểu nhìn menu, món nào cô cũng muốn thử, cuối cùng một mình cô gọi 7-8 món.