[Mọi người đều đang chú ý đến vẻ đẹp trai của anh ấy, sao tôi lại cảm thấy anh ấy có chút quen mắt chứ.]
Trong cục cảnh sát, người đàn ông phát sóng trực tiếp trên mạng kia đột nhiên thay đổi lời khai, tuyên bố mình là fan của Mạnh Vãn, chỉ là trước đó quá tức giận nên mới làm việc dại dột như vậy.
Anh ta than thở khóc lóc cầu xin tha thứ, Mạnh Vãn cau mày, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Bạc Tiệm gọi một cuộc điện thoại và nói với cảnh sát: "Luật sư của tôi sẽ đến, hành động của anh ta đã xâm phạm quyền lợi và an toàn cá nhân của chúng tôi, chúng tôi sẽ không để yên chuyện này."
Câu cuối cùng là nói với Mạnh Vãn, hoàn toàn đúng với mong muốn của Mạnh Vãn.
Người quay phim theo dõi Mạnh Vãn đã ngừng quay, đạo diễn chương trình cũng vội vàng đến đồn cảnh sát.
Ông ta rất xin lỗi: "Là lỗi của chúng tôi không sắp xếp cẩn thận, để người có ý đồ xấu lợi dụng sơ hở."
Nói xong ánh mắt ông ta nhìn về phía Bạc Tiệm, hiển nhiên ông ta biết thân phận của Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm hiển nhiên vẫn chưa yên tâm, nói với Mạnh Vãn: "Tôi sẽ cho hai người thêm vài vệ sĩ.”
Mạnh Vãn há miệng đang chuẩn bị từ chối thì lại nghĩ tới Bạc Tinh Tinh.
Cô gật gật đầu.
Điều này làm đạo diễn lo lắng, ghi hình chương trình mà có vài vệ sĩ theo sát Mạnh Vãn thì sẽ như thế nào.
Bạc Tiệm nhìn ra nỗi lo của ông ta, nói: "Yên tâm, họ chỉ theo dõi từ xa."
Nếu kim chủ đã quyết định, đạo diễn kia cũng không có cách nào nữa, chỉ dặn dò sau này khi quay phim thì cẩn thận một chút.
Vì Bạc Tinh Tinh bị hoảng sợ, tối nay họ không quay trở lại ghi hình mà cùng nhau về khách sạn nơi Bạc Tiệm ở.
"Thì ra anh đi công tác ở Hải Nam." Trong xe quá yên tĩnh, Mạnh Vãn bắt đầu trò chuyện.
Bạc Tiệm nhàn nhạt ừ một tiếng, hỏi: "Mấy người ghi hình xong khi nào.”
Mạnh Vãn đưa ra một con số, Bạc Tiệm nói: "Tôi cũng về ngày đó, hai người đã đặt vé chưa?"
Mạnh Vãn lắc đầu, Bạc Tiệm lại nói: "Tôi bảo trợ lý đặt vé máy bay cho hai người, hôm đó chúng ta cùng nhau trở về, ngày mai sẽ có mấy vệ sĩ tạm thời đi theo hai người trước, chờ về Bắc Kinh, tôi sẽ tìm cho thêm mấy người vệ sĩ lâu dài."
Mạnh Vãn gật đầu, chờ trở lại khách sạn, trạng thái Bạc Tinh Tinh đã tốt hơn nhiều, người cũng hoạt bát hẳn lên.
Cậu bé rất vui mừng khi biết Bạc Tiệm cũng ở Hải Nam, luôn kéo tay Bạc Tiệm hỏi đủ điều, Mạnh Vãn bảo cậu bé ngủ với Bạc Tiệm.
Nhưng Bạc Tinh Tinh lại vô cùng hoang mang: "Mẹ không ngủ cùng ba sao?”
“Khụ." Mạnh Vãn ho nhẹ một tiếng, nhất thời không nghĩ ra nên nói thế nào, chuyển tầm mắt về phía Bạc Tiệm.
Chỉ liếc mắt một cái, Mạnh Vãn ngạc nhiên phát hiện lỗ tai Bạc Tiệm đỏ lên.
Da Bạc Tiệm rất trắng, chỉ một chút đỏ đã có thể nhìn thấy rõ, thông qua các mạch máu màu xanh nhạt, tai anh còn có vẻ trong suốt, như một viên ngọc mềm mại.
Mạnh Vãn nhìn một lúc lâu, lỗ tai anh dường như càng đỏ hơn.
Hẳn không phải là ảo giác, Mạnh Vãn bình tĩnh nghĩ.
Đối mặt với câu hỏi của Bạc Tinh Tinh, Bạc Tiệm từ trước đến nay lạnh nhạt hiếm khi có vài phần bối rối, khô khan nói: "Bởi vì mẹ con cũng bị dọa, cho nên phải về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Bạc Tinh Tinh nắm lấy lỗ hổng trong lời nói của anh mà hỏi lại: "Nhưng nếu mẹ sợ, không phải ba nên ở bên mẹ sao.”
Bạc Tiệm im lặng, Mạnh Vãn giải vây: "Tinh Tinh còn sợ không?"
Bạc Tinh Tinh lưỡng lự dùng ngón cái và ngón trỏ tạo ra một khoảng rất nhỏ: "Một chút thôi."
Mạnh Vãn nói: "Vì Tinh Tinh cũng sợ, nên bố phải ở cùng Tinh Tinh."
Bạc Tinh Tinh nhăn mặt: "Không thể cùng nhau sao?"
Mạnh Vãn nhún vai: "Giường ở đây không đủ lớn, ba người sẽ rất chật, hơn nữa mẹ mệt chết đi được, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
"Được rồi," Bạc Tinh Tinh lưỡng lự vẫy tay: "Mẹ nghỉ ngơi tốt nhé."