Chương 17

[Tuy rằng bà lão không đúng thật, nhưng Mạnh Vãn là người của công chúng, hùng hổ dọa người như vậy thật sự là không tốt lắm, rất dễ dạy hư trẻ con.]

[Tôi thật sự thấy nực cười, bây giờ thánh mẫu nhiều như vậy sao, không phải chuyện của mình nên nói gì cũng được đúng không, chuyện này tôi ủng hộ Mạnh Vãn.]

...

Bình luận cãi nhau kịch liệt, nhưng không khí bên Mạnh Vãn lại rất hài hòa.

Bạc Tinh Tinh đang cực kỳ ỷ lại.

Bé còn chưa bán hết củ cải trắng, Mạnh Vãn và Bạc Tinh Tinh cùng nhau gào to.

Thật ra xung quanh có không ít người vây xem, sau khi bà lão rời đi, có lẽ thấy hai người Mạnh Vãn có chút đáng thương, nên nhao nhao đến đây mua hàng.

Không bao lâu, cặp sách nhỏ của Tinh Tinh dần dần trở nên đầy hơn.

Củ cải trắng cuối cùng cũng bị bán đi, Bạc Tinh Tinh cảm thán: "Chúng ta đều bán hết rồi."

Mạnh Vãn nói: "Có phải rất có cảm giác thành tựu hay không."

Bạc Tinh Tinh cười đến mức mắt cong thành hình lưỡi liềm, nhưng không quên nhiệm vụ của Mạnh Vãn, bé nói: "Bây giờ chúng ta trở về bán số còn lại đi."

Mạnh Vãn thì lại thần bí lấy ra một cái túi nhỏ: "Con xem bên trong là cái gì."

Bạc Tinh Tinh nhìn, mắt cũng sáng lên: "Là tiền hả mẹ."

Mạnh Vãn có vài phần đắc ý nói: "Đúng, đã bán hết rồi, bây giờ chúng ta có thể về nhà rồi."

Không chút ngoài ý muốn, cô thu hoạch ánh mắt sùng bái của Bạc Tinh Tinh.

Mạnh Vãn cưỡi xe điện chở Bạc Tinh Tinh trở về, trên đường trở về, ngay cả gió cũng ngọt ngào.

Quả nhiên hai người là đội về sớm nhất, bây giờ cũng không nóng lắm, chỉ là làm việc cả buổi sáng mồ hôi chảy nhớp nháp, Mạnh Vãn tắm rửa xong thì chuẩn bị đi ngủ trưa, Bạc Tinh Tinh còn rất có tinh thần Mạnh Vãn bèn để cho bé tự giải trí.

Đợi đến khi mặt trời lặn, các nhóm khách mời cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, kéo thân thể mệt mỏi trở về.

Người dẫn chương trình chạy ra đúng lúc, Đan Vân nhìn bốn phía, hỏi: "Mạnh Vãn đâu, còn chưa về sao?”

Trương Tình Tình cực kỳ chú ý đến Mạnh Vãn, nghe vậy liền nói: "Đúng vậy, sao không thấy cô ấy, chẳng lẽ còn chưa bán hết? Nhưng cũng phải thôi, nếu nhân duyên không tốt thì thực sự sẽ rất khó bán, chúng ta chờ cô ấy thêm chút nữa đi."

Cô ta vừa dứt lời, một giọng nói lười biếng vang lên từ xa: "Cảm ơn sự quan tâm của chị, chúng tôi đã về rồi. Chị thời gian này thì tự lo cho mình đi."

Trương Tình Tình nhìn lại, người đang đi tới chính là Mạnh Vãn, hơn nữa, Trương Tình Tình còn nhạy cảm phát hiện rằng so với mấy người họ đầu tóc bù xù, mồ hôi nhễ nhại, Mạnh Vãn đã thay một bộ quần áo khác, rõ ràng là khô ráo, thậm chí tóc cũng bồng bềnh.

Chết tiệt!

Trương Tình Tình nghiến răng, càng khẳng định Mạnh Vãn quá ranh mãnh, về nhà còn cố ý đi tắm rồi mới đến tập hợp.

Lục Nùng hỏi: "Em về sớm vậy sao?

Mạnh Vãn gật đầu: "Nhưng cũng chỉ sớm hơn hai người một chút, người đầy mồ hôi nên tiện thể về nhà tắm luôn."

Người dẫn chương trình đi ra kiểm soát tình hình: "Được, bây giờ mỗi nhóm gia đình đếm số tiền kiếm được, chúng ta sẽ bắt đầu chấm điểm.”

Mọi người nhao nhao báo cáo.

Mẹ con Lâm Hà kiếm được 587 đồng, Trương Tình Tình kiếm được 451 đồng, Mạnh Vãn kiếm được 435 đồng, Đan Vân kiếm được 410 đồng, Lục Nùng kiếm được 385 đồng.

Sau này được biết, nhóm của Lục Nồng cũng bán sỉ cải bắp với giá thấp, nhưng do trời đã tối nên giá bán của họ còn thấp hơn cả Mạnh Vãn.

Trở thành người đứng thứ hai, nhất là cao hơn Mạnh Vãn, sống lưng Trương Tình Tình thẳng hơn hẳn, cô ta thúc giục: "Trưởng thôn, phần thưởng của chúng tôi đâu.”

Người dẫn chương trình cười nhẹ, phất tay kéo tấm vải đen trên bàn, để lộ đầy đủ nguyên liệu nấu ăn bên dưới: "Bây giờ, theo thứ tự xếp hạng cao thấp mọi người có thể chọn nguyên liệu nấu ăn."

Lâm Hà cười cười sang sảng: "Cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi đứng nhất rồi.”