Chương 8

Trác Ôn Thư có ý gϊếŧ người thật thì sẽ không nói chuyện, cũng sẽ không cho Thạch Giảo Giảo nói chuyện.

Thạch Giảo Giảo đã dùng tính mạng chứng minh bằng kinh nghiệm thực tế. Tuy giọng điệu bây giờ của anh rất đáng sợ nhưng lại uy hϊếp cô, chứng minh anh không muốn gϊếŧ cô thật.

Thạch Giảo Giảo thức thời vô cùng, đầu ngột trong chăn cố gắng gật đầu, phát ra tiếng ừm ừm.

Trác Ôn Thư buông cô ra. Thạch Giảo Giảo đứng lên thở hổn hển, băng gạc trên đỉnh đầu bị cọ rớt mất, tuy không chảy máu nhưng vết thương trên vầng trán trắng không tì vết của cô trông vẫn rất đáng sợ.

Nếu đổi thành cô gái khác thì đã sớm la chí chóe, nhưng Thạch Giảo Giảo hoàn toàn không quan tâm, chỉ đưa tay đυ.ng nhẹ vào một cái. “Shhh” một tiếng, rồi tiếp tục đỡ Trác Ôn Thư nằm lên giường.

Miệng thì nói: “Em sẽ đi báo tin cho bọn béo.” Trên thực tế, cô mở cửa phòng bệnh ra ngoài là đi băng bó vết thương lại.

Báo tin là chuyện không đời nào! Sau khi thông báo thì anh em của anh bay phần phật tới một bầy, rồi cô ở đâu? Trác Ôn Thư còn có thể cho cô chạm tay vào ư?

Thạch Giảo Giảo băng bó vết thương xong, đi quanh ở bên ngoài mấy vòng, mua một ít thức ăn về. Vừa bước vào, đối diện với tầm mắt của Trác Ôn Thư, cô nói không chút chột dạ: “Em đã thông báo rồi, em không có số điện thoại của bọn họ. Em đi vào trong tiệm tìm luôn rồi, nhưng mà hôm nay trong tiệm rất bận…”

Trác Ôn Thư nhìn vẻ mặt Thạch Giảo Giảo, mím môi, chỉ chốc lát sau không biết nghĩ đến điều gì, anh nhẹ nhàng cười giễu một tiếng, không hỏi lại.

Bọn họ từng là hàng xóm, lúc mới đầu, Trác Ôn Thư chẳng hề biết rõ về Thạch Giảo Giảo, bị bề ngoài và chút ít ơn huệ của cô lừa gạt, đến cuối cùng ngã một cú đau.

Thế nhưng khi đó, người phụ nữ trước mặt biết dùng dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu để che giấu bản tính, đến ngay cả hại người cũng phải kể đứt hơi khàn tiếng sự cùng đường bí lối của mình trước.

Nhưng năm năm nay, có lẽ là sống trong nhà quyền thế quá thoải mái, người phụ này, vẫn xấu xa như năm năm trước. Chỉ là bây giờ, cô hoàn toàn không che giấu nữa, giương nanh múa vuốt một cách xấu xa, đến cả giả vờ cũng hoàn toàn không nghiêm túc, diễn xuất rách nát cực độ.

Hại anh thành như vậy, sau khi anh ra tù vẫn có thể la liếʍ như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh thật sự đã đánh thấp trình độ vô liêm sỉ của người phụ nữ này, thế mà lại tin cô sẽ đi báo tin thật…

Thạch Giảo Giảo cũng chẳng biết sự lừa dối của mình đã bị Trác Ôn Thư nhìn thấu từ lâu. Nói chung là Trác Ôn Thư không hỏi lại, thì cô cũng không chủ động nhắc tới.

Trong lúc dưỡng thương ở bệnh viện, Thạch Giảo Giảo hậu hạ Trác Ôn Thư, đích thân làm mọi chuyện, vừa góp tiền vừa góp sức, nhìn qua rất giống một cô bạn gái thập nhị tứ hiếu.

Mỗi buổi trưa, Thạch Giảo Giảo đều đỡ Trác Ôn Thư đi dạo hai vòng trong hành lang bệnh viện, chân của anh gần như đã khôi phục hoàn toàn.

Hai người gắn bó với nhau, trông trai tài gái sắc, tuy sẽ không cười cười nói nói nhưng bầu không khí hài hòa một cách kỳ dị, thật sự giống một đôi tình nhân trẻ vô cùng ân ái.

Nhưng các điều dưỡng của quầy điều dưỡng đều biết rằng, vết sẹo trên trán Thạch Giảo Giảo chính do “bạn trai” đánh, vết bầm tím trên cổ vẫn luôn không tan là do “bạn trai” cô bóp.

Hơn nữa, thỉnh thoảng Thạch Giảo Giảo sẽ đến quầy điều dưỡng xử lý vết thương. Trong mắt người ngoài, cô chính là một cái túi trút giận vừa có tiền vừa có nhan sắc, cực kỳ si tình, thích một tên khốn kiếp và luôn bị đánh.

Tình huống thực tế là vết thương trên người Thạch Giảo Giảo chủ yếu đều do cô tự tìm.

Đều do cô cố ý chọc Trác Ôn Thư, chọc đến khi anh không thể nhịn được, không thể tránh khỏi được nữa mới ra tay khiến Thạch Giảo Giảo đau nhức để cô nhớ dai.

Đương nhiên, Thạch Giảo Giảo không thể nào là người không có lòng tự trọng trời sinh. Lần tình cờ cô vào hệ thống thì phát hiện mỗi lần cô bị đánh đều có thể làm giảm một ít giá trị oán hận. Tuy rằng rất ít ỏi nhưng trong tình thế bí thế này thì có còn hơn không!

Hơn nữa, chọc anh không thể chịu đựng mình nổi nữa, không ngừng giẫm lên giới hạn của anh, giẫm tới giẫm lui nhiều lần, giẫm riết nó trở nên co giãn luôn. Phát triển đến nỗi bây giờ, có lúc Thạch Giảo Giảo lợi dụng lúc anh không chú ý hôn mặt anh, Trác Ôn Thư cũng sẽ không phản ứng kịch liệt như lúc đầu, anh chỉ sầm mặt trừng cô, tay cũng không nhúc nhích.

Đương nhiên, Thạch Giảo Giảo cũng không nhàn rỗi, thời gian Trác Ôn Thư làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật. Buổi tối anh ngủ, Thạch Giảo Giảo liền ra ngoài, cô không thể trông chờ vào việc Trác Ôn Thư đánh cô để tiêu trừ hết giá trị thù hận, cô dày công mưu tính chuẩn bị chơi lớn.

Sáng hôm nay, Thạch Giảo Giảo đi bàn chi tiết với người ta, nhưng bên cô mới bố trí xong hết thảy, trở về bệnh viện thì không thấy bóng dáng Trác Ôn Thư đâu!

Thạch Giảo Giảo đến quầy điều dưỡng hỏi thì tự anh đã làm thủ tục xuất viện. Cô lại chạy không ngừng đến tiệm xăm hình nhỏ, ai ngờ hỏi ra Trác Ôn Thư vốn không trở về.

“Trác Ôn Thư nằm viện hả?” Gã béo cau mày, “Tôi bảo mà, lâu như vậy cậu ấy không có tin tức gì. Rốt cuộc thì tại sao cậu ấy không nói với chúng tôi chứ?”

Gã béo nói mấy lời này với Thạch Giảo Giảo là hơi có ý chất vấn. Mí mắt Thạch Giảo Giảo nâng lên, không nói việc mình sống chết cũng không báo, trực tiếp đổ oan cho Trác Ôn Thư, vẻ mặt khó xử: “Ôn Thư bảo sau khi ra tù thật sự làm phiền các anh quá, anh ấy không cho em nói…”

Trên thực tế, Thạch Giảo Giảo cầm chiếc điện thoại second-hand cùi của Trác Ôn Thư, nhưng cứ nói là làm mất rồi không đưa cho anh. Mấy hôm anh ở trong bệnh viện, trừ lần Thạch Giảo Giảo cho anh xem tình trạng gần đây của mẹ anh trong viện dưỡng lão, gọi mẹ một lần qua video thì Trác Ôn Thư không liên lạc được với ai cả.

À! Đúng rồi, viện dưỡng lão!

Thạch Giảo Giảo nói vài câu cho có lệ với gã béo, nói đến nỗi gã béo trộm ray rứt trong lòng, lúc gã ở trong tù, may mà có Trác Ôn Thư giúp đỡ nhiều.

Thạch Giảo Giảo lái xe đến thẳng viện dưỡng lão Vân Sơn. Đến nơi đó, xe cô mới vừa dừng lại thì cửa xe đã bị kéo ra, mắt Trác Ôn Thư đỏ ngầu, kéo cánh tay cô lôi cô ra khỏi xe, đè vai ấn lên xe “ầm” một tiếng, lửa giận sắp hóa thành thực chất hết, thiêu rụi Thạch Giảo Giảo.

Ngón tay anh bóp cổ yếu ớt, mong manh nhất với vết bầm cuối cùng cũng tan đi một ít của Thạch Giảo Giảo, ép hỏi: “Cô đưa mẹ tôi đi đâu rồi hả? Bà ấy không có ở đây, bà ấy đâu?!”

“Thạch Giảo Giảo.” Giọng Trác Ôn Thư lạnh lẽo như rắn độc, “Cô thật sự cho rằng tôi sợ chết hay sợ vào tù lại nên không dám động đến cô phải không?”

Nói thì nói như thế, nhưng trên tay anh không dùng sức, chỉ là ngón tay kìm mệnh môn của cô, nắm sự sống chết của cô trong tay.

Thạch Giảo Giảo đã đón mẹ anh ra từ lâu, những ngày qua không nói cho anh biết chỉ vì thuận tiện sắp mọi thứ phía sau sau khi tung đòn quyết định.

Thạch Giảo Giảo thở dài, giữ tư thế “thân mật” này, đưa tay sờ mái tóc đã dài ra không ít, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chịu cho cô chạm vào của Trác Ôn Thư, rồi cấp tốc bỏ tay xuống cánh tay Trác Ôn Thư trước khi anh nổi giận, vẻ mặt thâm tình, ẫn nhẫn, tỉnh như ruồi nói: “Em mua một căn nhà, đón mẹ về nhà rồi. Vốn định tạo bất ngờ cho anh, nhưng không ngờ anh gạt em xuất viện.”

Một chữ Trác Ôn Thư cũng không tin, kiềm chế Thạch Giảo Giảo không chịu buông ra. Thạch Giảo Giảo cắn đầu lưỡi, nước mắt rưng rưng, “Ôn Thư, anh vẫn không chịu tin em, dù là một chút phải không?”

Trác Ôn Thư hoàn toàn không tin dáng vẻ này của cô, “Mẹ nó, bớt nói những lời thừa thãi đó với tôi! Đưa tôi đi tìm mẹ tôi, nếu cô dám giở trò, tôi đảm bảo khiến cô không thấy được mặt trời ngày mai!”

“Vậy anh buông em ra trước, em lái xe đưa anh về nhà.” Trông Thạch Giảo Giảo thật sự quá bình tĩnh. Trác Ôn Thư nhìn cô một cách nghi ngờ, lúc buông cô ra lại cảnh cáo, nói: “Tốt nhất cô đàng hoàng cho tôi.”

Cmn nếu tôi đàng hoàng thì đã bị anh đánh chết lâu rồi!

Thạch Giảo Giảo rủa thầm trong bụng, lên xe, Trác Ôn Thư ngồi vào ghế phụ, hai người không nói chuyện suốt chặn đường.

Lúc này mới là buổi chiều, Thạch Giảo Giảo vừa lái xe vừa dùng khóe mắt chú ý vẻ mặt của Trác Ôn Thư. Bị nhìn vài lần, anh quay đầu đối mặt với cô, Thạch Giảo Giảo nhìn sự tàn nhẫn trong mắt anh thì muốn co rúm lại theo bản năng.

Trái tim của người này đã sớm hóa đá trong năm năm ở ngục giam, không dùng chút sức thì tuyệt đối không đập vỡ được.

Nhưng không sợ, Thạch Giảo Giảo làm nghề gì? Viết tiểu thuyết! Cô có thể biến tất cả các con đường cùng thành con đường bẫy, đập một búa trước xem rốt cuộc phải dùng lực bao lớn mới có thể khiến Trác Ôn Thư vỡ thành mảnh vụn!

Ánh chiều tà chiếu sáng phía Tây, màu vàng ấm rãi khắp đất trời. Thạch Giảo Giảo chống khuỷu tay trái lên cửa kính xe, con đường đang đi là con đường hơi chếch, hai bên đường đều là nhà lầu đổ nát bị phá bỏ, khói bụi bay lơ lửng trong không khí. Thạch Giảo Giảo hạ cửa kính xuống một chút, ngón trỏ cô đưa đến bên mép mình cắn nhẹ.

Gió nhẹ cuốn bụi mù thổi vào từ cửa sổ làm người ta hơi sặc, một ngón tay Thạch Giảo Giảo lay động tóc mái của mình, sợi tóc lưa thưa nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi mắt hoa đào của cô. Trong mắt không có cảm xúc, lại như mang theo ý cười, đa tình lại dịu dàng.

Đèn đỏ nhảy từng giây, Thạch Giảo Giảo nhìn Trác Ôn Thư một cái. Ngay lúc đếm ngược mười giây, đột nhiên, không biết từ lúc nào, mấy người đàn ông áo đen vạm vỡ vọt đến bên hông xe, dùng một loại thế sét đánh không kịp bưng tai mở cửa xe. Lúc Thạch Giảo Giảo còn chưa kịp hét lên đã dùng vải gạt bụm miệng cô lại, kéo cô từ trong xe ra ngoài một cách thô bạo.

Lúc Trác Ôn Thư phản ứng lại thì mấy tên kia đã kéo Thạch Giảo Giảo nhét vào một chiếc xe van đen. Phản ứng của Trác Ôn Thư cũng xem như nhanh nhẹn, anh nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhảy từ ghế phụ sang ghế lái, đạp chân ga đuổi theo xe tải phía trước.

Tình tiết đua tốc độ sinh tử trên đường cái thế này, nếu không xuất hiện trong tiểu thuyết một lần thì lật xin lỗi ba chữ “truyện máu chó”. Đương nhiên, trong quyển tiểu thuyết này cũng có, nhưng khi đó là cốt truyện của nam nữ chính rất lâu về sau.

Sau khi bị nhét vào xe van, Thạch Giảo Giảo lập tức đạp gã áo đen to con đang kéo cô, nằm sấp ở đuôi xe nhìn ra phía sau qua giấy dán kính một chiều của xe van. Thấy xe của chính cô đuổi theo kịp, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Bên cạnh, trừ người lái xe, ba gã cơ bắp khác cũng đua nhau cởi khẩu trang xuống, chen thành một hàng với Thạch Giảo Giảo. Nhìn chiếc xe đang đuổi theo phía sau, nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.

Một gã đại ca trong đó bắp thịt toàn thân đã sắp căng nứt tây trang liên tiếp dùng quả đấm lớn như bao cát nện bộ ngực mình, dáng vẻ sợ hãi, “Vãi! Làm tôi sợ muốn chết! Nếu nó không chạy theo hay nếu nó báo cảnh sát thì chúng ta làm thế nào?!”

Thạch Giảo Giảo vung tay lên, “Yên tâm đi, mạng anh ta ở chỗ tôi. Hơn nữa trong xe không có điện thoại.”

Đây là một búa liên hoàn, có thể đập Trác Ôn Thư nứt ra hay không thì phải xem lòng dạ anh sắt đá đến mức nào?

Cô mua lại căn nhà trước khi Trác Ôn Thư vào tù, đón mẹ Trác Ôn Thư khỏe mạnh đến đó, bác sĩ gia đình, hộ lí cao cấp cộng thêm bảo mẫu phục vụ riêng 24h. Cô muốn chế tạo cho Trác Ôn Thư một “ngôi nhà.”

Nhưng “ngôi nhà” này là búa thứ hai.

Trước đó, Thạch Giảo Giảo đã thiết kế một chiêu “Hoạn nạn sống chết có nhau”, chiêu này cũng là cảnh kinh điển mãi mãi không tàn trong truyện máu chó. Dự kiến tệ nhất là rút ngắn khoảng cách, tốt nhất là có thể nảy sinh hiệu ứng cầu treo (1) gì đó, đủ loại hiệu ứng, tốt nhất là hiệu ứng khiến Trác Ôn Thư “Răng rắc” yêu cô.

(1) Hiệu ứng cầu treo: là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.

Gã cao to vẫn không yên lòng, lại nói: “Không phải ven đường có điện thoại công cộng à? Hơn nữa, nếu nó mượn điện thoại của người khác gọi thì làm sao? Chúng ta giao kèo rồi đấy, chỉ diễn kịch không chịu trách nhiệm pháp luật! Nếu xảy ra chuyện, bọn tôi sẽ khai cô ra ngay lập tức.”

Thạch Giảo Giảo gắt gỏng: “Nơi này tháo dỡ và di dời rồi! Camera bên cạnh đèn giao thông hỏng rồi, phía sau xe của anh đến cả một tấm bảng cũng không có, chỗ nào hoang vu thì đi chỗ ấy. Hơn nữa anh ta xuống xe gọi điện thì có thể chạy theo kịp à?”

Gã to khỏe dường như muốn cãi nhau với Thạch Giảo Giảo: “Vậy nếu nó giật điện thoại của người qua đường rồi báo cảnh sát thì làm sao?!”

Thạch Giảo Giảo liếc mắt nhìn gã cơ bắp giống xã hội đen bên cạnh một cách lạ lùng như nhìn một con khỉ, trên thực tế là huấn luyện viên thể cmn hình, “Sao anh không đi viết tiểu thuyết với trí tưởng tượng này nhỉ?!”

“Giật cũng vô dụng thôi, tôi đã lắp thiết bị chắn tính hiệu trong xe!” Thạch Giảo Giảo đã nghĩ đến hết thảy những thứ có thể nghĩ đến. Thời cơ chọn đi chọn lại thế này, hơn nữa Trác Ôn Thư ngồi tù nhiều năm như vậy, anh sẽ sinh ra ác cảm lý tính với cảnh sát, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không báo cảnh sát.

Hơn nữa, vừa nãy Thạch Giảo Giảo cố ý không nói chính xác mẹ anh ở nơi nào, căn cứ theo tính cách của Trác Ôn Thư mà cô phân tích nhiều ngày thì lúc nãy, Trác Ôn Thư vốn không tin lời của cô. Lúc này, chính vì để biết mẹ anh ở đâu, anh cũng sẽ liều mạng đuổi theo.

Huống hồ, vở kịch vui này, nhân vật muốn liều mạng chân chính không phải Trác Ôn Thư.

Quả thật, Trác Ôn Thư như dự đoán của Thạch Giảo Giảo, đoán chừng chân sắp giẫm luôn vào trong bình xăng. Thêm nữa, tính năng xe của Thạch Giảo Giảo rất tốt, không bao lâu đã đuổi tới. Mặt đường đất rất hẹp, Trác Ôn Thư hoàn toàn dùng thái độ liều mạng, trực tiếp lấy đầu xe đâm đuôi xe van, thân xe cọ sát nhau bắn ra đốn lửa xoẹt xoẹt.

“Aaaa…!!!” Mặt, cổ tài xế đỏ chót vì kêu to.

“Đm, nó mạnh quá! Bên cạnh là rãnh đó! Chúng ta dừng xe đi…!” Gã cao to nói rồi, quả đấm lớn thay nhau cấp tốc nện lên lưng Thạch Giảo Giảo, đấm cô muốn hộc máu.

Tác giả có lời muốn nói:

Thạch Giảo Giảo: Tôi bổ một búa, có lẽ anh sẽ nát.

Trác Ôn Thư: Ha, cô gái, cô có thể thử xem.