Chương 34: Bình minh !!

Thấp thoáng 1 tuần cũng trôi qua, tin tức của Lưu Thi cũng im bật, ông Trác thì đang bù đầu vào công ty cũng chẳng còn nhớ đến người vợ trẻ của mình. Và dĩ nhiên cặp đôi của chúng ta đang có một khoảng thời gian thật hạnh phúc khi ở bên nhau .

" Trác Nhu! Chị thấy ngột ngạt quá, ngày nào cũng quây quẩn bên 4 bức tường hay là mình đi đâu chơi đi "

" Chị muốn đi đâu ? "

" Đi đâu cũng được, miễn là chỉ có em " Lý Tần cười nghiêng đầu về phía Trác Nhu .

"Vậy chiều nay mình đi ! Em sẽ chở chị đi đến một nơi. Đi hơi xa nên phải khởi hành sớm . "

" Quyết định vậy đi ! Chị sẽ đi chuẩn bị "

Lý Tần đứng dậy đi về phía phòng ngủ , Trác Nhu cứ dõi theo bóng lưng của nàng ấy .

Chị ấy thật tuyệt ! Mình thực sự ngất ngây với vẻ đẹp này .

Chuyến xe bắt đầu khởi hành, Trác Nhu và Lý Tần trên xe nói chuyện về đủ thứ trên trời dưới đất và còn nói về cả người yêu cũ của Trác Nhu nữa .

" Cô ấy là người như thế nào !" Lý Tần đưa mắt nhìn Trác Nhu .

Vì rất hiểu con người của Lý Tần sẽ không chấp nhất chuyện quá khứ nên Trác Nhu không ngại ngần kể cho cô ấy nghe .

" Cô ấy rất đẹp, rất biết cách quyến rũ người khác ! Em cá chắc tất cả đàn ông trên đời này đều bị giọng nói của cô ấy quyến rũ "

" Và chính em cũng bị cô ấy quyến rũ ? "

" Có thể coi là như vậy "

" Cô ấy tốt không ?? "

" Chính em cũng không biết cô ấy tốt không nữa... Nhưng trong khoảng thời gian ở cạnh nhau cô ấy thật sự rất tốt cho đến khi ... " Trác Nhu quay qua nhìn thì thấy Lý Tần đã vào giấc ngủ !

Con người này thật là !!

...

" Oái... Mình đang ở đâu vậy ?.

Lý Tần ngủ một hơi đến sáng, Trác Nhu thức trắng nguyên đêm để chở cô đến nơi.

" Đang ở đâu ? Thật là ... ai là người hứa khi nào em mệt chị sẽ thay phiên em láy xe ? "

" Hahaa sao em không kêu chị thức dậy "

" Em kiềm lại không làm gì chị tối hôm qua là may lắm rồi đấy ! "

" Làm gì là làm gì ? " Lý Tần liếc Trác Nhu 1 cái thật sắc bén .

" Huhu đẹp mà dữ quá đi " Trác Nhu vừa nói vừa giỡn làm Lý Tần cũng bật cười theo .

Bỗng nhiên Trác Nhu ra khỏi xe mở cửa cho Lý Tần và dẫn nàng ra. Trước mắt Lý Tần là một cảnh mặt trời đang dần ló dạng phía xa xa ngoài biển, trong nó như lòng đỏ của quả trứng gà đang chờ đợi thời khắc để vươn lên - cảnh đẹp này thật khiến cho người ta mãn nhãn.

" Woa.... đây là lần đầu tiên chị thấy bình minh trên biển đấy ! Nó đẹp quá ! "

"Bình minh thì lúc nào cũng đẹp nhưng nó đến và đi cũng thật nhanh phải không ? " - Trác Nhu trầm ngâm .

" Sao tâm trạng thế ? Lúc nãy còn giỡn mà "

" Không có gì , chỉ là thấy những thứ đẹp đẽ như thế này tại sao lại tồn tại ngắn ngủi đến thế ! "

" Thì vốn dĩ những thứ xinh đẹp luôn chớp nhoáng khiến cho ngươi khác tò mò mà sẵn lòng chờ đợi đấy thôi ! Tuy ngắn ngủi nhưng lại rất huy hoàng !! "

" À ! Em biết một bình minh sẽ luôn toả sáng đấy ! "

" Bình minh gì lạ vậy ! "

" Bình minh mang tên - Lý Tần . " Trác Nhu vừa nói vừa nhìn Lý Tần với một ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy sự ấm áp.

Trác Nhu nói tiếp.

" Bình minh này em không biết sẽ ở cạnh em đến khi nào nhưng ngay lúc này như lời chị nói - Nó rất huy hoàng !!! "

"Trác Nhu à ! Sao hôm nay em ... " Lý Tần chưa nói xong câu thì Trác Nhu chen vào .

" Em yêu chị "

Rồi cả hai hôn nhau, một nụ hôn như bao lần trước vẫn rất nhẹ nhàng, mềm mại. Ở đây không có người qua lại, cũng không có những tòa nhà cao tầng lộng lãy xa hoa... chỉ có cây cỏ, hoa lá và ánh bình minh kia làm chứng nhân cho tình yêu đơn sơ của hai người họ!

Bỏ mặc hết những thứ tầm thường ngoài kia mà ở bên cạnh nhau. Đó là thứ mà Trác Nhu vẫn đang tìm kiếm, hy vọng thời gian qua đi nhưng những kí ức này sẽ được cất giữ sâu sắc nhất.

-------------------------------------------

Xin lỗi mọi người vì đã ra chap này quá muộn nhé !! Huhu bữa giờ mình bận học quá !!!

Chắc chắn có thời gian mình sẽ ra ngay chap mới .

Mong các bạn ủng hộ ❤