Chương 110: Tin vui

Sau khi đặt tôi ngồi vào ghế phụ, Hứa Cẩn Phác hôn khẽ lên tóc tôi rồi cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình.

"Anh có chuyện gì muốn nói với em?" Giọng nói của tôi cất lên ngay lập tức đập tan bầu không khí yên ắng trong xe.

Nghe tôi hỏi thì Hứa Cẩn Phác chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười: "Là một tin vui dành cho em!"

Tin vui dành cho tôi?

"Tin vui gì vậy? Anh mau nói cho em nghe đi!" Tôi thực sự không thể đợi lâu hơn nữa, cảm giác vừa hồi hộp lại vừa háo hức chờ mong.

"Nhưng anh có một điều kiện."

"Có điều kiện nữa sao?" Tôi bĩu môi hỏi.

Hứa Cẩn Phác khẽ véo mũi tôi một cái: "Đương nhiên rồi."

Trông dáng vẻ của cậu ấy lúc này, có lẽ chỉ là đang trêu chọc tôi mà thôi. Thế nên tôi đã gật đầu đồng ý: "Anh nói đi!"

Hứa Cẩn Phác lắc đầu: "Cái này anh sẽ nói sau."

"Vậy anh mau nói tin vui cho em nghe đi."

Thấy thái độ thành khẩn của tôi, Hứa Cẩn Phác rốt cục cũng chịu tiết lộ.

"Gần đây em có phải đang truy tìm người đàn ông có tên Trác Phàm không?"

Nghe xong, tôi kinh ngạc đến nổi há hốc mồm, Hứa Cẩn Phác làm sao biết được chuyện này chứ? Có phải đã cho người theo dõi tôi?

Nhưng hiện tại, điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi. Bởi vì trước đó, Hứa Cẩn Phác rõ ràng đã nói đây là một tin vui, vậy có khi nào cậu ấy đã sớm tìm được người đó rồi không?

Càng nghĩ chỉ làm lòng tôi càng thêm nôn nao, chi bằng cứ hỏi thẳng cậu ấy.

"Đúng. Em nghi ngờ sự mất tích của chị Tư Mã Ninh có liên quan đến hắn. Phác, có phải anh đã tìm được manh mối gì mới không?"

Hứa Cẩn Phác điềm tĩnh nói: "Người mà em đang nói tới, cậu ta là anh em tốt của anh."

Một lần nữa tôi không dám tin vào tai mình. Cậu ấy vừa nói, Trác Phàm là anh em tốt của mình? Trên đời này sao lại có nhiều việc trùng hợp đến khó tin như vậy chứ?

Nếu những lời cậu ấy nói đều là sự thật, tôi thực sự cũng không biết mình nên vui hay nên buồn. Đầu tôi bây giờ đang rất hỗn loạn.

Hứa Cẩn Phác có lẽ cũng nhìn ra được điều này, bàn tay lớn của người đàn ông nhẹ nhàng phủ lên bàn tay đang đặt trên đùi của tôi như một sự trấn an tinh thần dành cho tôi.

"Em căng thẳng gì chứ? Anh không phải nói đây là một tin vui sao?"

Tôi nghe vậy liền từ từ thả lỏng tâm trạng của mình ra. Qua một lúc, Hứa Cẩn Phác mới ôn tồn nói:

"Sự thật như em đã nói, Tư Mã Ninh đúng là đang ở chỗ của cậu ta. Chuyện này anh cũng mới biết gần đây thôi, bởi vì anh không có hứng thú đi tìm hiểu đời tư của người khác, nhưng vì em nên anh mới phá lệ một lần. Sở dĩ cậu ta gϊếŧ chết Lục Nghị, tước đoạt tự do của người phụ nữ đó..suy cho cùng đều xuất phát từ một chữ hận. Cậu ta cũng giống như anh năm xưa, đem người phụ nữ kia triệt để đặt dưới thân, buộc cô ta phải phục tùng mình một cách vô điều kiện. Em biết không, để trả thù một người phụ nữ, nếu không một dao gϊếŧ chết cô ta thì chính là tự mình chuốc lấy đau đớn."

"Tại sao hắn lại muốn trả thù chị ấy chứ?"

"Cái đó thì anh không tiện nói. Em chỉ cần biết, hiện tại..chị ta vẫn an toàn. Tuy Trác Phàm đối xử với chị ta có chút không tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào dám động vào một sợi tóc của chị ta! Huống hồ người phụ nữ đó cũng đã có thai với cậu ta, cái tên ngu ngốc đó chắc là đang sướиɠ đến tận trời rồi."

"Nhưng chị của em đâu có yêu hắn."

Nói đến đây, Hứa Cẩn Phác bỗng cười lạnh một tiếng: "Có yêu hay không làm sao em biết được?"

Tôi khẽ mím môi, nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào.

Mặc dù cậu ấy đã nói đến như vậy, tôi vẫn không tài nào nhẹ nhõm cho được.

"Nghe anh nói đây." Hứa Cẩn Phác tiến lại gần tôi thêm một chút, bàn tay khẽ nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: "Anh biết em rất quan tâm đến chị ta. Nhưng em phải hiểu, chuyện của bọn họ chỉ có bọn họ mới có thể giải quyết được. Bởi vì chúng ta đều là những người ngoài cuộc."

Cậu ấy nói không sai, chúng tôi dẫu sao cũng chỉ là những người ngoài cuộc, cho dù có muốn giúp đi chăng nữa cũng không biết nên giúp như thế nào mới phải, có lẽ tôi nên nghe theo lời của cậu ấy, chuyện của bọn họ cứ để bọn họ tự giải quyết với nhau.

Tôi không biết Trác Phàm đó rốt cục là một người như thế nào, nhưng dù sao thì bọn họ cũng đã có con với nhau, tôi còn nghe Hứa Cẩn Phác nói hắn đang rất vui vì biết chị ấy mang thai đứa con của mình, xem ra hắn đã động lòng với chị ấy!

Chỉ hy vọng bọn họ cũng có một cái kết đẹp giống như tôi và Hứa Cẩn Phác.

"Em biết rồi." Tôi nhắm mắt thở ra một hơi thật dài như phần nào trút đi nỗi phiền muộn trong lòng.

Hứa Cẩn Phác cong môi cười: "Hôn lễ của chúng ta nhất định sẽ mời họ đến dự."

"Nếu bọn họ không đến thì đêm tân hôn, anh tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần ngủ ở sô pha là vừa!"

Tôi nói được nhất định sẽ làm được.

"Bảo bối, chưa gì em đã nghĩ đến đêm tân hôn rồi, có phải đang rất muốn bị anh cắm vào lỗ nhỏ của em không?"

Lời lẽ thô tục như vậy cũng nói ra được sao?

"Da^ʍ tặc!" Tôi lạnh lùng đẩy người đàn ông ra xa, thật đúng là hết thuốc chữa!

"À phải rồi. Anh mau nói cho em biết điều kiện của anh rốt cục là gì hả?" Đột nhiên nhớ lại vấn đề này, tôi liền cất giọng hỏi.

Hứa Cẩn Phác đang tỏ ra giận dỗi vì bị tôi xua đuổi, nghe câu hỏi của tôi liền lạnh lùng ngoảnh mặt đi nơi khác: "Ngày mai cùng anh đến tỉnh X dự lễ khánh thành khu nghĩ dưỡng."

Đơn giản như vậy sao?

"Thật ra cái này anh chỉ cần nói một tiếng thì em cũng sẽ đi theo anh mà."

Hứa Cẩn Phác nghi hoặc nhìn tôi: "Thật không?"

"Thật đó!" Tôi cố tình kéo dài câu nói, sau đó làm bộ ngượng ngùng tựa đầu lên vai người đàn ông.

"Vậy ngày mai 8 giờ anh sẽ tới đón em!" Hứa Cẩn Phác cưng chiều đặt lên trán tôi một nụ hôn.

"Được."