Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Hợp Đồng Lại Bỏ Trốn

Chương 9: Mơ tưởng thoát khỏi lòng bàn tay của con

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ông trời có đuổi theo cho cô ăn cơm không thì An Miên Miên cô không biết. Nhưng mà Hoắc Tư Nam đuổi theo cô, để cô phải đút cơm cho con bé ăn đây này. Bị hợp đồng bức bách, An Miên Miên không thể không đi theo bọn họ trở lại biệt thự Ngự Uyển, làm tròn chức trách làm mẹ, làm bữa tối cho hai đứa nhỏ, đồng thời cũng cho mình ăn cơm luôn.

Hoắc Tư Nam được nói là khẩu vị không tốt, nhưng cô làm bốn món ăn, một món canh lại ăn đến không thừa lại chút nào, cái bụng nhỏ căng tròn lên.

“Nấc…”

Cô bé hài lòng vỗ vỗ bụng, lại nói ra yêu cầu: “Ban đêm con muốn ngủ cùng mẹ. Ngày mai mẹ bắt đầu tự mình đưa đón con đi nhà trẻ nhé.”

Nhìn vào mặt mũi của số tiền, An Miên Miên tiếp nhận toàn bộ. Người chưa từng nuôi trẻ bao giờ như cô, giờ tự mình trải nghiệm, trong lòng thấy chua xót- thì ra trẻ con bốn tuổi khó chiều như vậy!

Tắm phải chơi bong bóng, còn phải phối hợp với các đồ chơi khi tắm nữa. Đi ngủ thì muốn ru ngủ, kể chuyện, dỗ dành…

Liệt kê toàn bộ quá trình, Hoắc Tư Nam đã sắp xếp rõ ràng cho cô cả rồi. Cũng may là Hoắc Thịnh Quyết không gây chuyện với cô. Hai đứa bé ở hai phòng riêng, giữa hai phòng là cổng vòm, dùng rèm cửa ngăn cách.

An Miên Miên kéo một góc rèm ra nhìn qua, thấy Hoắc Thinh Quyết đã nhắm mắt, nằm chổng vó cuộn tròn trên giường. Trong lòng đang ôm cây súng đồ chơi, hơi thở đều đặn, miệng lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ đừng mơ chạy khỏi lòng bàn tay con.” Nghe rõ câu nói mớ khi ngủ của nó, An Miên Miên không biết nên khóc hay nên cười nữa. Vốn cô còn cho rằng nó rất mạnh mẽ, kiêu ngạo, chỉ là phối hợp với em gái mình mà cố chấp nhận chuyện này thôi. Thì ra, nó cũng khát vọng tình thương của mẹ như vậy…

Ý nghĩ này thoáng qua làm cho tim An Miên Miên không khỏi chua xót, vì cô lại liên tưởng đến con của mình. Cô không cười nổi nữa, cô rời khỏi phòng ngủ bọn nhỏ, đi về lầu một chuẩn bị rót cốc nước uống. Lúc cô xuống cầu thang, An Miên Miên nghe thấy dưới lầu truyền lên tiếng nam nữ đối thoại.

“Thật xin lỗi…em…yêu anh…”

“Đáng chết, xxx, tôi lệnh cho em tỉnh lại, tôi không cho phép em chết.”

Giọng nam phẫn nộ gào thét: “Bác sĩ đâu, gọi tất cả đến cho tôi. Nếu xxx chết rồi, tôi sẽ cho tất cả mọi người đều chôn cùng.”

An Miên Miên nghe rõ nội dung, nhìn thấy một người trên tàu điện ngầm nhìn vào điện thoại di động, cùng lúc đó là Lưu quản gia một trận khóc thút thít nữa. An Miên Miên đi vào lầu một, nhìn trên TV đang chiếu một bộ phim tình yêu cẩu huyết, Lưu quản gia đang đắm chìm trong đó, cảm động chịu không nổi, cô bất đắc dĩ khẽ thở dài.

Coi như cũng hiểu rồi, biết mấy lời kịch kì quái của Hoắc Thịnh Quyết học từ đâu ra rồi. Lưu quản gia chú ý tới sự xuất hiện của cô.

“An tiểu thư.” Ông nhanh chóng lau lau khóe mắt, điều chỉnh cảm xúc rồi đứng dậy.

“Tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đều ngủ rồi sao?”

“Ừm.”

“Cô vất vả rồi.”

Lưu quản gia cảm khái: “Tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư từ nhỏ đã không có mẹ, bây giờ chính là giai đoạn cần tình thương của mẹ, mong rằng cô chịu khó thỏa mãn yêu cầu của bọn họ nhé.”

“Đó là đương nhiên, tôi dù gì cũng là chuyên gia giải quyết các vấn đề tình cảm mà.”

Lời vừa nói xong, An Miên Miên lại không khỏi tò mò:

“À mà…tôi có thể hỏi thăm thân thế hai đứa nhỏ không? Chuyện của mẹ bọn nó là sao vậy?”

Cô cường điệu giải thích: “Yên tâm đi, liên quan đến đời tư của khách nhân tôi nhất định giữ bí mật, hiểu rõ ràng ngọn nguồn có thể giúp tôi phục vụ tốt hơn mà, có trợ giúp để giải quyết vấn đề của khách đó.”

“Tôi hiểu.”

Lưu quản gia tỏ vẻ đã hiểu, lại tiếc nuối nói: “Bốn năm trước, thiếu gia đột nhiên mang về hai đứa bé song sinh mấy tháng tuổi, mặc kệ người nhà ép hỏi thế nào, điều tra ra sao, từ đầu đến cuối thiếu gia cũng không chịu lộ ra chuyện của mẹ bọn nhỏ, cho nên…

Ông đang muốn tiếp tục nói thì một ánh mắt ác liệt đã rơi vào người ông ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »