Khí tức làm cho người ta không rét mà run phút chốc tràn ngập toàn bộ. An Miên Miên và Lưu quản gia đồng thời ngơ ngẩn. Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra khí tức đó- cửa biệt thự, Hoắc Diễn Chi đã xuất hiện ở đó.
Trước người hắn bị ánh đèn chiếu sáng, quanh người không có bất kì nhiệt độ nào. Hắn cứ như Diêm vương địa ngục vậy. Sau lưng chỉ bao trùm hắc ám, thống lĩnh thiên quân vạn mã.
“…” An Miên Miên không tự chủ được nuốt nước miếng.
Lúc cô lấy lại tinh thần, thì Hoắc Diễn Chi đã đi tới trước mặt cô, bóng dáng người cao lớn của hắn che phủ khuôn mặt cô như một bóng ma.
“An tiểu thư.”
Giọng nói khàn khàn, lộ ra khí tức nguy hiểm.
An Miên Miên ngước mắt, đối mặt với ánh mắt đen hung ác nham hiểm kia. Bên trong mắt phượng dường như cất giấu hầm băng ngàn năm, muốn đông cứng cô luôn vậy.
“Cô chỉ là diễn viên tôi thuê, tận chức trách là được, không cần xen vào chuyện bao đồng, càng đừng tự cho mình thông minh.”
Giọng điệu Hoắc Diễn Chi lạnh lùng cảnh cáo cô:
“Chuyện cô làm ở khách sạn Đế Tước, tôi có thể nhắm một mắt mở một mắt, nhưng nếu như cô nghĩ đã vượt qua được lôi trì, lợi dụng con tôi vì bất kì ý nghĩ xấu xa nào. Vậy thì…”
Hắn không nói rõ ràng, nhưng trong đó ẩn tàng uy hϊếp, tựa như một thanh đao sáng loáng, mũi đao chĩa vào tim An Miên Miên. Nếu như cô có bất kỳ động tác nào, tùy lúc đều có thể cho cô một nhát chí mạng. Ý thức được mình bị hắn kiềm chế, An Miên Miên lấy lại tinh thần, cười khẽ:
“Hoắc…”
Hoắc Diễn Chi cau mày lại, nhìn An Miên Miên với đôi mắt sáng lên, không bị hắn bức hϊếp chút nào.
“Không phải chứ, vị tiên sinh này, ngài không sao chứ?”
Giọng An Miên Miên nhẹ nhàng, có tình có lý:
“Nếu như tôi nhớ không lầm thì hình như thân chủ của tôi là con của anh, tôi lúc nào trở thành diễn viên anh thuê rồi vậy?”
Cô đáp lời hắn, đồng thời đi về một góc phòng khách.
An Miên Miên cầm một tờ rơi lên, không khách khí đặt lên ngực hắn.
“Mặc khác, nếu anh biết chuyện xảy ra ở khách sạn Đế Tước, vậy chắc cũng biết rõ ràng, là do con gái của anh ra tay trước với tôi.”
Đầu ngón tay cô cách cái tờ rơi chỉ vào ngực hắn.
Cho dù là không trực tiếp chạm vào, nhưng động tác của cô vẫn làm cho Hoắc Diễn Chi sầm mặt. An Miên Miên thu tay lại, không cam lòng yếu thế.
“Làm phiền anh trước khi cảnh cáo người khác, hãy nghĩ lại vấn đề của chính mình trước đã nhé.”
Hoắc Diễn Chi nhíu mày. Khi hắn nhìn thấy rõ nội dung trên tờ rơi, nhiệt độ lại hạ xuống.
“Khục…khụ khụ khụ…”
Lưu quản gia phát ra tiếng ho khan không đúng lúc, rồi chuồn đi: “Hình như tôi bị cảm rồi…”
Trong mắt Hoắc Diễn Chi đã hiểu.
“Tại thành Bắc, có được gia sản trăm tỷ hẳn là chỉ có Mục gia nhỉ? Tuyên truyền tin giả cấu thành lừa gạt, nếu tôi thật sự có ý đồ làm loạn, sau khi kí kết thì chuyện đầu tiên làm là nên lấy cái này mà khai đao, chí ít có thể lấy gấp ba tiền bồi thường rồi.”
An Miên Miên nhíu mày nhìn hắn. Tờ rơi bị Hoắc Diễn Chi bóp thành một cục trong tay. Hai mắt hắn lạnh lẽo ngước lên, giọng điệu không rõ ý tứ.
“Ngược lại cô cũng hiểu rõ như lòng bàn tay.”
“Đó là đương nhiên rồi, dù sao thì cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp mà.”
An Miên Miên bình tĩnh đáp lại.
Cô dùng ngón tay xoắn xoắn đuôi tóc không để ý.
“Tóm lại, mong Hoắc tiên sinh khách khí với tôi một chút, giữa chúng ta không tồn tại quan hệ thân chủ- được thuê, tôi không cần thiết phải nhìn sắc mặt của anh, càng không có chủ ý với anh đâu. Tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình, xin anh yên tâm, đừng quá đề cao bản thân mình.”
Để lại mấy lời này xong, An Miên Miên nghênh ngang trở về thang lầu. Cô trở lại phòng ngủ, nằm lên giường của Hoắc Tư Nam, ngủ với con bé.
Bởi vì lệch múi giờ, nên An Miên Miên vẫn không thấy buồn ngủ, cô mở điện thoại ra xem hòm thư, sau đó liền phát hiện…