Chương 7
“Được rồi!
Yên lặng một chút, người đứng bên cạnh thầy chính là bạn học Vân Tịch Dạ, vừa mới chuyển đến trường học của chúng ta, sau này mọi người chính là bạn cùng lớp, Vân Tịch Dạ đầu tiên em tìm chỗ ngồi xuống đi.”
Nhìn các vị công tử tiểu thư trong phòng học, Trương Hâm một trận đau đầu.
Trong phòng học tổng chỉ có hai mươi mấy học sinh, nữ sinh chiếm nửa già Vân Tịch Dạ nhìn một vòng xung quanh lớp học, tầm mắt dừng lại ở hình ảnh người thiếu niên khí tràng mạnh nhất trong phòng.
Ngồi ở giữa lớp học là một thiếu niên diện mạo đẹp trai, xung quanh mỹ nữ vờn quanh, trong lòng còn ôm một thiếu nữ, nới này rất phù hợp để trình diễn xuân cung tú ý tứ, trong hai mắt là ôn nhu gây chết người nhưng ở sâu bên trong lại là ẩn giấu sự nham hiểm hung ác, biểu hiện ra là một công tử có hạng, hơi thở phong lưu rất mãnh liệt, làm cho không người nào có thể bỏ qua.
Lục Tử Hạo ngẩng đầu, vừa vặn chống lại mâu quang Vân Tịch Dạ quét tới, hai người ánh mắt không hẹn mà gặp, đối diện không được hai giây lập tức quay đi.
Vân Tịch Dạ lúc nhìn hướng hắn, trong mắt cố ý mang theo ti trành thượng coi rẻ con mồi, lại có một chút ít không rõ ràng, lúc nhìn thấy Lục Tử Hạo đối diện với mình, trong mắt chợt lóe lên hoảng loạn và nghi hoặc, Vân Tịch Dạ lộ ra một nụ cười quay đầu đi.
Bên trái một thiếu niên ngồi sát cửa sổ, dựa lưng vào thành ghế, cúi đầu khẽ nhắm mắt, chân phải đặt lên chiếc ghế bên cạnh, tay phải đặt trên đầu gối tự nhiên rũ xuống, tay trái đặt lên bàn tự do di chuyển, tóc ngắn màu cây đay tự nhiên rơi xuống, trên áo sơ mi ba cái nút áo tùy ý mở, lộ ra bộ ngực màu đồng, toàn thân tản mát ra khí tức đường hoàng, nhưng nguy hiểm lại nhiều hơn.
Đây là một trò đùa của định mệnh!
Vân Tịch Dạ nhìn chăm chú vào đôi mắt bởi vì hắn cúi đầu mặt không thấy rõ lắm, nhưng Vân Tịch Dạ vẫn là ngắm một chút, nhất thời con ngươi nheo lại, trong đầu có hình ảnh của một thằng nhóc hiện lên rồi lại không thể dừng lại!
Vân Tịch Dạ nghi hoặc lần thứ hai quay đầu, liếc nhìn người có hơi thở phong lưu một chút, nhíu mày, trong lòng nghi hoặc ‘Chẳng lẽ tin tức sai?’.
Bàn cuối, chỉ có một người ngồi.
Người đó có khuôn mặt đáng yêu của trẻ con mà không mất đi tuấn mỹ, tóc đen cắt ngắn, tóc mái chỉ che khuất trán, lộ ra đôi mắt hoa đào ngập nước vô cùng cuốn hút, chiếc mũi so với con gái còn nhỏ nhắn, tinh xảo hơn nhẹ nhăn một chút, đôi môi chu lên làm cho người ta muốn cắn một cái!
Khóe môi nhếch lên nghịch ngợm tươi cười, hai tay nâng cằm cũng đang đánh giá Vân Tịch Dạ.
Một chút cảm giác thân thiết lại bị đôi mắt hoa đào cứng rắn của anh lạnh lùng đánh vỡ.
Thiếu niên hình như trong lúc bất chợt phát hiện điều gì đó cứ nhìn Vân Tịch Dạ mãi, trong mắt tràn đầy kích động cùng tưởng niệm.
‘Tưởng niệm?’ Vân Tịch Dạ không hiểu, cô biết anh sao? Không biết là bị nhiễm độc trong ánh mắt anh thế nào, Vân Tịch Dạ đi thẳng tới chỗ người có khuôn mặt baby ngồi xuống, vừa ngồi xuống lập tức có vô số ánh mắt ở trên người cô quét qua quét lại, tiếng bàn luận xôn xao hỗn loạn.
Vân Tịch Dạ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt song hoặc vui sướиɠ cùng hơi lo lắng, cô nhíu nhíu mày nghi hoặc không hiểu, lại không để ý ánh mắt lộ vẻ kỳ quái này, quay đầu cười cười đối mặt với người bên cạnh gật đầu.”
Xin chào, tôi tên Vân Tịch Dạ, sau này mong được bạn giúp đỡ nhiều.”
Nghe thấy Vân Tịch Dạ mở miệng nói chuyện với mình, An Vũ Hàm kích động nói.”
Xin chào, bạn gọi tôi là Tiểu Vũ được rồi, chỉ có một mình bạn có thể gọi như vậy thôi đó!
Yên tâm!
Từ giờ trở đi tôi sẽ cả đời chăm sóc bạn!!!”
Câu nói sau cùng An Vũ Hàm cơ hồ đang nỉ non, có lẽ nếu không chú ý nghe thì cơ bản không nghe được câu đó của anh.
Nhưng Vân Tịch Dạ rõ ràng là nghe được, lúc Vân Tịch Dạ chuẩn bị lấy sách vở ra, trong mắt xẹt qua một tia mạc danh kỳ lạ, một giây sau khôi phục vẻ bình thường, coi như không nghe thấy, cười cười với An Vũ Hàm.
Quay đầu nhìn Lục Tử Hạo cùng cô gái trong lòng anh phía trước một trận xuất thần.
An Vũ Hàm không có cảm thấy uể oải, có lẽ do “cục cưng”
bên cạnh chăng, quệt mồm vô tội nhìn Vân Tịch Dạ, lại đáng thương phát hiện Vân Tịch Dạ cũng không quan tâm tới ánh mắt nóng bỏng của mình, mà là ngốc nghếch nhìn một chỗ!
An Vũ Hàm nhìn theo tầm mắt Vân Tịch Dạ, liền nhìn thấy Lục Tử Hạo đang ve vãn bạn nữ cùng lớp, một ngọn lửa giận không tên đốt cháy An Vũ Hàm, anh đập bàn đứng lên, đá văng ghế ra đẩy cửa rời đi.
Vân Tịch Dạ đang ngẩn ngơ, bị hành động của An Vũ Hàm làm cho hoảng sợ nhất thời không hiểu gì, người này vừa nãy còn cười híp mắt, làm sao tính tình đột nhiên bùng phát dữ dội như thế? An Vũ Hàm vừa mới đi ra bên ngoài, Vân Tịch Dạ một lần nữa cảm nhận được vô số ánh mắt thương tiếc lại rơi trên người mình.
“Nhìn đi!
Tớ đã nói rồi, Tiểu Hàm chưa bao giờ để cho bất cứ kẻ nào tới gần cậu ấy trong vòng một thước, bạn học sinh mới này ngồi ở bên cạnh Tiểu Hàm, cậu ấy không nổi bão mới là lạ!!!.”
Một tiếng nói của con gái đầy vẻ tức giận vang lên.
Vân Tịch Dạ chỉ lo chấn động mà cậu ta vừa gây ra mà rớt xuống thì chắc sẽ tạo thành động đất cho nên nổi da gà, không có nghe rõ cô bạn kia nói những gì.
Đi từ lớp học ra, tâm tình An Vũ Hàm vô cùng tệ hại hết biết luôn, nhắm thẳng phòng hiệu trưởng đi đến.
An Vũ Hàm vẫn nhớ lúc nhỏ, lúc anh nhìn thấy Vân gia gia mang cục cưng về, chính anh đã yêu tiểu cô nương trong mắt tràn đầy quật cường kia thật sâu.
Lúc đó anh còn vô cùng ấu trĩ chạy lên trước, cắn cái miệng nhỏ nhắn của người ta không tha, nói sau này cô sẽ là của anh, kết quả đổi lấy một đấm hung hăng của người ta!
Khi đó anh chính là một cái đuôi theo cô đến tận cùng tựa như tử triền lạn đả sắp tới một năm, làm cho cục cưng cảm thấy anh thật phiền phức, mới để cho cục cưng đi đến đất nước kia, cô nói rằng chỉ cần anh giữ thân như ngọc chờ cô về nước, sau khi cô lớn lên nhất định sẽ lấy anh.
Vậy bây giờ còn tính không? Anh nghe lời cô, vẫn giống con gái cổ đại, vì cô giữ thân như ngọc, cũng không cho bất cứ kẻ nào nhích lại gần thân thể mình trong vòng một thước.
Mà cô thì thế nào? Ngày đầu tiên về nước người ta còn chưa kịp vui vẻ gì, cô coi như anh là không khí, trước mặt a nhìn chằm chằm người con trai khác đến mức ngốc nghếch, thật đáng ghét, thực sự quá ghê tởm!
Một cước đá văng cửa phòng hiệu trưởng ra, An Vũ Hàm coi như không thấy người ở bên trong, hò hét tiêu sái đến trước sofa ngồi xuống, đấm một tay xuống ghế, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Lừa đảo...
Lừa đảo...
Con gái nói không thể tin tưởng...
Lừa đảo....”
An lão gia nhìn thấy cháu trai đột nhiên đạp cửa xông vào, ngồi vào trên sô pha lại đám mạnh một cái, thỉnh thoảng lầm bầm hai câu lừa đảo gì đó, cái gì con gái không thể tin tưởng, đứng dậy đóng cửa lại, ngồi vào sô pha cười ha hả nhìn cháu mình nói: “Tiểu Vũ đây là thế nào? Ai chọc tới Tiểu Vũ nhà ta vậy.”
Nhìn thấy ông nội cười ha hả nhìn mình, An Vũ Hàm càng thêm phiền muộn liếc mắt, xoay người tựa lưng vào ghế, một mình sinh hờn dỗi.
“A, không nhìn ra nữa!
Tiểu Vũ tuấn mỹ nhà ta từ bỏ hình tượng, từ khi nào bắt đầu mắt trợn trắng, đến đây, đến đây nói cho ông nghe một chút, cháu là bị cái gì kí©h thí©ɧ!”
Nhìn thấy tôn tử nhà mình bày ra khuôn mặt con nít, bộ dạng phiên trứ bạch nhãn cùng đáng yêu vô, An lão gia không khỏi trêu chọc nói.
Nhìn thấy ông nội mình không ngừng trêu chọc, An Vũ Hàm một trận không nói gì, xoay người ngồi xong, An Vũ Hàm chăm chú nhìn An lão gia “Ông, ông có phải hay không đã sớm biết cục cưng về nước? Ông vì sao không nói cho cháu? Ông không biết đâu, cục cưng cô ấy...
cô ấy...
cô ấy không nhớ cháu, sau này cô ấy là lão bà của cháu, thế nhưng trước mặt cháu nhìn tên con trai khác đến phát ngốc, quả thực làm cháu tức chết.”
Nói một chút, An Vũ Hàm tức giận quay đầu bĩu môi.
Rất đáng yêu!
Rốt cuộc An lão gia đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn sắc mặt cháu mình ghen, không khỏi cười ha ha.”
Ha ha...
Ông còn tưởng rằng cháu bị làm sao, ông hôm qua cũng mới biết Tiểu Dạ về nước, mà nó được ba ngày đâu, ông hôm nay cũng mới nhìn thấy Tiểu Dạ.
Nha...
Cháu nhìn cái đồng hồ đeo tay này chính là Tiểu Dạ tặng cho ông, người ta không giống những người khác.”
An lão gia tử nói, vươn ra cánh tay trái đeo đồng hồ Thụy Sĩ mới toanh, ở trước mặt An Vũ Hàm quơ quơ.
Nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay ông nội, An Vũ Hàm trên mặt ghen tuông càng đậm, vì sao ông nội lại có quà, anh – vị hôn phu của cô lại không có gì cả, không có quà có thể cho qua nhưng dám đem anh quên đi.
Đương nhiên danh hiệu vị hôn phu này là An Vũ Hàm tự phong!
“Hơn nữa, năm đó Tiểu Dạ lúc đi chỉ có 5 tuổi, cháu khi đó cùng lắm được 7 tuổi, đã nhiều năm như vậy con bé nhất thời không nhận ra cháu cũng rất bình thường thôi, Tiểu Dạ bây giờ ở trong trường rất giống con trai, bất quá cháu chỉ nhìn thấy nó nhìn một người phát ngốc mà thôi, liền kết luận nó thích người khác, có võ đoán quá hay không.”
An lão gia đứng lên vỗ vỗ vai An Vũ Hàm “Yên tâm!
Tiểu Dạ là cháu dâu của ta, nó không chạy thoát được đâu, dù cho Tiểu Dạ thực sự không thích cháu, Vân gia gia cũng sẽ không để Tiểu Dạ lấy người khác.”
Nghe được ông nội mình nói như vậy, An Vũ Hàm trong lòng lửa giận nguội đi không ít, hừ!
Ai cũng không cướp cục cưng của mình đi được.
Khinh bỉ liếc nhìn đồng hồ trên tay An lão gia, bày ra vẻ mặt chẳng đáng, đứng lên nói “Được rồi, xú lão đầu tử, cháu không thèm nói chuyện nữa, cháu đi liên lạc tình cảm cùng cục cưng nhà cháu, ông cũng đừng để Vân gia gia nhúng tay vào, cháu muốn dùng sức của mình làm cho cô ấy yêu cháu, hừ hừ!
Ông chờ bế chắt nội đi!
Ai ui...
Ông làm gì đánh cháu?”
“Tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi gọi Vân gia gia là gia gia còn ta là xú lão đầu tử, nghe được sao? Còn bế chắt nội nữa!
Nếu ngươi có thể đem Tiểu Dạ vào cửa An gia, ta liền cảm tạ trời đất!
Thật là có mới nới cũ!”
An lão gia tử nhìn tôn tử đố kị lại bày ra bộ dạng chẳng đáng gì, trong lòng cười trộm, ở trên đầu An Vũ Hàm gõ một cái, cười mắng.