Chương 25: Bao Nuôi
Cả đêm cho đến khi trời sáng, Tô Tô duỗi lưng, từ lúc nào thì giường của cô lại mềm mại và thoải mái như vậy, vô ý thức cọ xát bên dưới, khiến cho Quân Lâm kêu rên và cơ thể có phản ứng mãnh liệt.
"Là do em tự tìm!" Quân Lâm nặng nề thở gấp thấp giọng nỉ non, chuẩn bị hành động.
Tiếng hít thở nặng nề, làm cho Tô Tô mở đôi mắt lim dim buồn ngủ ra, vừa mở mắt trước mặt chính là Anh Đào nhỏ trong mộng, cho rằng vẫn còn ở trong mộng, môi anh đào không chút do dự liền phủ lên.
Âm thanh hô hấp gọi ý thức đang đi vào cõi thần tiên của Tô Tô về, còn chưa kịp rời khỏi hiện trường phạm tội, một trận choáng váng, người đã ở dưới thân Quân Lâm.
"Chờ một chút!" Thời khắc mấu chốt, Tô Tô vội vàng thắng xe.
Nhìn ánh mắt uất ức của Quân Lâm, Tô Tô có chút ngượng ngùng, không thể làm gì khác hơn là lấy một cái cớ không có sức thuyết phục, "Tôi không mang tiền."
"Phục vụ miễn phí." Quân Lâm cũng hài hước trả lời một câu, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Tô Tô lại càng thêm chắc chắn thân phận của người đàn ông này, mặt đỏ lên, lúng túng nói sự thật, âm thanh giống như muỗi kêu, "Tôi. . . Tới cái kia."
Quân Lâm nhất thời hóa đá, dở khóc dở cười.
"Trước tiên anh đừng nhúc nhích." Tô Tô cẩn thận di chuyển qua một bên, tự nhảy lên, chạy vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào.
Quân Lâm âm thầm tìm bộ quần áo mặc vào thật nhanh, trước ánh mắt kinh ngạc của Tô Tô vội vàng đi ra ngoài.
Thật lâu sau, Quân Lâm trở lại, trên mặt còn có chút ửng hồng chưa biến mất, trong tay là một túi nhựa màu đen, bên trong phình lên không biết là cái gì.
Nhẹ nhàng đặt túi ở đầu giường, Quân Lâm cúi người khẽ hôn trán Tô Tô, "Em xem một chút, có thể cần, anh đi dặn dò làm điểm tâm."
Vừa mở túi ra Tô Tô liền ngây ngẩn cả người, cô thề, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng có cảm giác cảm động đến muốn khóc như hiên tại, ngay cả sự kiện lãng mạn lần trước cũng không có khiến cho cô cảm động như thế này.
Một bao băng vệ sinh lẳng lặng nằm trong túi đen, còn có một hộp qυầи ɭóŧ nữ, hai bộ áo ngủ nữ mềm mại rộng rãi.
Anh lại có thể tự mình đi mua những vật như vậy, không có chút do dự, cũng không có mượn tay người khác, sợ rằng bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đều sẽ cảm động đối với sự quan tâm như vậy. Dù đối phương có là một con Vịt.
Khi Quân Lâm bưng điểm tâm tiến vào, sự cảm động hóa thành tình yêu mờ nhạt lan tràn trong lòng, không xua đi được, Tô Tô đỏ mặt, ánh mắt có chút lóe sáng, không dám nhìn vào ánh mắt của Quân Lâm. Chỉ sợ về sau sẽ hãm vào mà không thể tự thoát ra được, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm, tình yêu là đồ bỏ đi, tình yêu là trò chơi gạt người.
Quân Lâm chưa bao giờ muốn đút một người ăn cái gì như vậy, nhưng mà nếu như người này là Tô Tô mà nói, anh nguyện ý100%. Cắt trứng chiên ra, một miếng nhỏ lại một miếng nhỏ rồi dùng thìa bạc đút tới khóe miệng Tô Tô.
"Tôi chỉ là tới cái kia, cũng không phải là sinh bệnh nặng, đâu cần như vậy." Tô Tô cáu giận mở miệng, trong lời nói có ý làm nũng mà chính cô cũng không phát hiện.
"Anh nghe nói lúc phụ nữ tới cái kia, cho dù là cơ thể hay là trong lòng đều rất yếu ớt, cần được đối đãi thật tốt. Anh là người đàn ông em, tự nhiên sẽ càng quan tâm đến chuyện của em."
"Ai nói anh là người đàn ông tôi? Người nào thừa nhận?" Tô Tô muốn trêu chọc anh.
"Anh không cần bất kì ai thừa nhận, tình yêu là chuyện giữa hai người, nhưng mà một phần cũng phụ thuộc vào bản thân anh, anh có thể làm chủ!" Lúc Quân Lâm bá đạo, luôn mang theo khí phách của Quân Vương, từ trong lòng lộ ra cao quý tài năng không che giấu được.
"Ha ha." Tô Tô bật cười, xem ra tình yêu của anh rất đặc biệt, nhưng mà cô rất hoài nghi, có con Vịt như vậy sao? Giả nhưng vẫn giống như thật.
"Tôi không muốn đi tin tưởng cái gọi là tình yêu, nhưng mà tôi lại tin tưởng vào duyên phận, duyên phận đến, tự nhiên tôi cũng sẽ không tránh khỏi. Mặc kệ đối phương có thân phận gì." Cho dù là người hành nghề bị khinh bỉ cũng không sao, chỉ cần về sau hoàn lương là tốt rồi, cô cũng không tin cô không thể bảo vệ tốt người đàn ông của mình?
"Thật chứ?" Lông mày Quân Lâm nhướng lên, thân phận của anh là vinh dự cũng là gông cùm xiềng xiếc, nếu cô thật sự không quan tâm đến thân phận của mình, vậy còn cố kỵ gì.
"Tôi không hoàn mỹ, tôi rất hay thay đổi, tôi rất bình thường, có lúc còn rất máu tanh, những chuyện này anh đều không quan tâm sao?" Tô Tô chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt của Quân Lâm, chỉ sợ thấy một chút ánh sáng lóe lên, cô muốn nói hết những vấn đề có thể gặp phải cho anh nghe, dù sao có thể anh chưa bao giờ tiếp xúc với hắc đạo, mặc dù nghe nói nghề này cũng rất đen tối, nhưng có lẽ là anh nhờ vào bề ngoài anh tuấn mới có tất cả cũng không chừng, dù sao không phải tất cả thành công đều cần phải trải qua lăn lộ.
"Em không quan tâm thân phận của anh, tự nhiên anh cũng sẽ không để ý bí mật của em."
"Nhưng mà về sau anh không được tiếp những khách hàng khác nữa." Tô Tô nghiêm trang nói, dùng nguyên tắc làm người của cô áp dụng vào một con Vịt cũng tốt lắm.
"À?" Quân Lâm có chút không phản ứng kịp, cái quái gì, tiếp khách? Không phải nghĩ anh là cái dạng kia chứ!
Thấy Quân Lâm có chút do dự, Tô Tô vội vàng mở miệng, "Yên tâm đi, tôi có thể nuôi anh, sẽ không để cho người khác khi dễ anh."
Quân Lâm có chút nhức đầu, cô nuôi anh? Cái này có phải chính là "tiểu bạch kiểm" trong truyền thuyết hay không, người đàn ông bị bao nuôi? Rốt cuộc có nên giải thích hay không? Thôi, thân phận con Vịt này cô còn có thể tiếp nhận, những thứ khác càng thêm không thành vấn đề. Nhưng mà có ít chuyện vẫn liên quan đến cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của anh, hay là nên giải thích một chút.
"Em là khách đầu tiên anh tiếp, thật!" Quân Lâm giống như là có chút nóng nảy, hoặc là sợ Tô Tô không tin, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tô Tô, nháy mắt cũng không dám nháy.
Tô Tô toét miệng, nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, vậy, 1000 đồng, có phải hơi ít rồi hay không? Lần đầu tiên, nên cho nhiều chút! Haizz, cô không nghi ngờ lời nói của người đàn ông này, bởi vì lúc anh nói chuyện hơi thở không quá mức không ổn định, nhưng mà nếu như vậy, người tìm cô gây phiền toái không phải là khách hàng của anh sao? Vậy là ai? Hay là nói bởi vì cô lấy được đêm đầu tiên, khiến cho anh có bóng ma trong lòng nên không chịu tiếp những khách khác, sau đó người bồi dưỡng anh nổi giận nên muốn gϊếŧ mình?
Không đúng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Nhưng?" truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L-ê q-uý Đ-ôn
Thấy Tô Tô nhíu mày, Quân Lâm cũng kinh ngạc, "Em không tin?" Đó thật là lần đầu tiên anh tiếp khách mà! Anh bảo đảm, đời này anh cũng sẽ không tiếp thêm một vị khách nào nữa. . . Im lặng hỏi ông trời, tại sao cô lại xem mình là con Vịt cơ chứ? Chỗ nào giống nhỉ? Điểm nào cũng không giống có được hay không!
"Không phải, tôi tin anh!" Tô Tô thấy bộ dạng uất ức đáng thương của Quân Lâm, lập tức nói rõ về lập trường của mình, "Nhưng mà phòng này?" Một con Vịt không có khách, làm sao có thể ở một nơi tốt như vậy?
Ồ! Thì ra là phòng ốc, tin tưởng là tốt rồi, anh cũng không gạt người, "Phòng này chỉ là ở tạm." Câu này cũng là thật, cho nên, anh nói tự nhiên.
"Thì ra là vậy." Nếu anh không nói nhiều, tự nhiên cô cũng sẽ không hỏi nhiều, huống chi cô còn có nhiệm vụ phải đi làm, "Có thể không lâu sau tôi sẽ rời khỏi nơi này một đoạn thời gian.