Chương 24: Thần Không Mặc Quần Áo.
"Cho dù không yêu, anh cũng nhất định phải có được Tô Tô!" Giang Hồng vừa ôm Ngải Lâm vừa nói ra những lời nói vô sỉ như vậy.
Đáng sợ nhất chính là, vẻ mặt Ngải Lâm không hề bất mãn một chút nào, chẳng qua vẫn chưa thỏa mãn vẽ vòng tròn ở trên ngực Giang Hồng. Cho đến khi Giang Hồng không nhịn được nữa đè cô ở dưới thân, Ngải Lâm mới thở gấp mở miệng, "Yên tâm đi, Hồng, chỉ cần anh muốn, cho dù em phải trả giá như thế nào, em cũng sẽ giúp anh đạt được!"
Chỉ cần làm cho anh chiếm được Tô Tô, anh sẽ không nhớ mãi không quên con tiện nhân kia! Đàn ông luôn hèn hạ như vậy! Không chiếm được mới là tốt nhất.
Giang Hồng dừng lại, nheo mắt lại, hơi cười tà, "Thật chứ?"
Đôi tay mềm mại của Ngải Lâm nhẹ đánh vào ngực Giang Hồng, "Đáng ghét, đừng có ngừng! Có lúc nào người ta lừa gạt anh đâu! A. . ."
Giang Hồng đột nhiên tăng nhanh tốc độ, làm cho Ngải Lâm không ngừng lên tiếng cầu xin tha thứ.
Giang Hồng thổi khí bên tai Ngải Lâm, "Phải nhớ lời nói hôm nay của em."
Đêm đã khuya, một bóng dáng màu đen quỷ dị đi ra khỏi nhà, trực tiếp đi về phía một căn biệt thự, đứng bên ngoài lan can như do dự một chút, lại đột nhiên hạ quyết tâm, leo vào trong, trong phút chốc đã biến mất.
Đây là căn biệt thự đẹp nhất khu vực này, chỉ có vài người ở, đột nhiên nghĩ đến người đàn ông đã gặp mặt vào ngày đó hẳn không phải là con Vịt! Không hề giống con Vịt, cuộc sống còn xa xỉ hơn lão tổng của những công ty trên thị trường, Tô Tô vừa nghĩ vừa nhanh nhẹn đi vào phòng ngủ chính.
Đây là lần thứ ba cô đến nơi này, lần thứ hai đến đây trong lòng chỉ nghĩ đến Tiểu Hoa nhưng cũng có chút lo sợ, mới vừa nghĩ đến đây dưới chân liền lảo đảo một cái.
Im lặng nhìn sang, được rồi, xem như chuyện này là để trừng phạt cô mới vừa rồi không tập trung, cô thừa nhận khi đó trong lòng cô đang lo nghĩ về con Vịt kia.
Minh Dạ và Kỳ Ngạo cũng cảnh giác thức dậy, nhưng nhìn thấy bóng dáng người đến liền lui trở về.
Khi hơi thở kèm theo mùi thuốc nhàn nhạt của Tô Tô tiến vào, nhịp tim Quân Lâm không khống chế được tăng nhanh, chỉ sợ hù dọa bóng dáng xinh đẹp này đi mất, anh vẫn thành thành thật thật nằm ở trên giường.
Nhưng mà, anh có làm một chuyện —— duỗi chân dài, đá văng chăn ra. diễn đàn Lê QUý ĐÔn.com
Tô Tô vừa tiến vào liền nhìn thấy Quân Lâm trần trụi nằm ở trên giường, trên người một chỗ bị che đậy cũng không có, cơ thể hoàn mỹ đắm chìm trong ánh trăng dịu dàng, có chút giống thần linh rơi xuống trần gian.
Tại sao người đàn ông này lại có thể ngủ lõa thể, không tính chuyện này, tại sao anh còn không đắp chăn! Trong nháy mắt hơi thở ổn định trở nên rối loạn.
Mặt hơi nóng ran, bước đến bên giường cũng có chút khó khăn.
Trong nháy mắt đó Quân Lâm cảm nhận được hơi thở rối loạn của cô gái nhỏ càng ngày càng gần, khóe miệng không nhịn được nhếch lên thành vòng cung.
Giường hơi lún xuống, Tô Tô ngồi xuống bên cạnh Quân Lâm, tay thử thăm dò sờ gò má của anh.
Hôm nay gặp phải chuyện kia, cô dám khẳng định có liên quan đến con Vịt này, làm sao những tên côn đồ kia có thể vô duyên vô cớ tìm đến cô, nói không chừng là khách hàng nào đó của anh, nhìn thấy cô không vừa mắt, cho nên tìm người đối phó cô. Hừ, con Vịt này thật là trêu hoa ghẹo nguyệt!
Không muốn mù quáng đi tìm manh mối, cho nên không chút do dự, cô quyết định tự mình đến hỏi một chút, khách hàng nào của anh có thể làm ra chuyện như vậy, cô phải phòng bị cẩn thận.
Nhưng mà, tại sao, nhìn thấy gương mặt lúc ngủ của người đàn ông này, cô lại có thể có chút không nhẫn tâm gọi anh thức dậy?
Thôi, cuộc sống cũng đang thiếu chút thú vị, cùng những người nhàm chán kia vui đùa một chút cũng được, đứng dậy định rời đi.
Làm sao Quân Lâm có thể cho phép "Thức ăn ngon" đã đưa đến cửa chạy đi ngay trước mắt như vậy, mặc dù anh vẫn chưa mở mắt.
Cánh tay dài duỗi một cái, Tô Tô né sang bên cạnh theo quán tính, vừa đúng lúc ngã vào trong khuỷu tay của Quân Lâm, nhìn dáng dấp ngược lại có chút giống ôm ấp yêu thương.
Ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt đen đang chứa ý cười, hai mắt sáng lên.
"Anh giả bộ ngủ?"
"Không sai!"
"Anh cố ý?"
"Cũng có thể nói như vậy."
"Anh có mục đích gì?"
"Đoán thử xem." Vừa nói vừa siết chặt cánh tay, kéo Tô Tô dán thật chặt vào trong l*иg ngực của mình.
"Anh lưu manh!" Đây là thẹn quá hóa giận trong truyền thuyết sao?
"Đây là gian phòng của anh, tiểu thư Tô Tô thân mến."
"Chậc. . . Tôi. . . Tôi lạc đường!" Tô Tô ưỡn ngực, đúng lý hợp tình gầm nhẹ.
"Anh chính là người dẫn đường trời cao phái đến giải cứu dê con bị lạc đường." Quân Lâm nói rất trôi chảy.
Tô Tô cắn răng, "Người dẫn đường đều không mặc quần áo sao!"
"Thần yêu người trần, cho nên đối đãi hết sức chân thành, em đã từng thấy thần mặc quần áo đi ngủ sao?" Quân Lâm nhân cơ hội cúi đầu hôn một cái lên trán Tô Tô.
"Anh. . . Anh đã từng thấy thần đi ngủ." Tôi chỉ từng thấy con Vịt đi ngủ. . .
"Anh đã thấy, thật."
"Ai?" Tô Tô không hề nhận ra rằng suy nghĩ của mình đã bị Quân Lâm mang ra vặn hỏi ngược lại.
"Một nữ thần, không mặc quần áo, dù sao lần trước lúc ngủ chung với anh cũng không có mặc quần áo, hơn nữa cảm giác cũng không tệ lắm." Vừa nói vừa lấy tay nhéo nhéo ngực Tô Tô, hình như đầy đặn hơn lần trước một chút.
"Anh. . ." Cố ý, anh nhất định là cố ý, "Vô sỉ!"
"Răng anh rất trắng, hơn nữa một chiếc cũng không thiếu, không tin em hãy nhìn xem." Quân Lâm vừa nói vừa chu môi để cho Tô Tô "Nhìn xem".
Tô Tô vẫn nhìn, "Anh. . ." Không há miệng làm sao tôi có thể thấy, không thể nói ra những lời phía sau, bởi vì đôi môi anh đào mới vừa mở ra đã bị ngăn chặn.
Công thành đoạt đất, trằn trọc, lúc Tô Tô hít thở không thông, Quân Lâm mới thỏa mãn buông cô ra, nhìn người nào đó thở ra hít vào từng hơi từng hơi, cười cong mày kiếm.
"Thật ra thì thần không mặc quần áo đi ngủ là quyết định đúng đắn, em cũng có thể thử một chút." Vừa nói vừa ưỡn hạ thân.
"Thần không mặc quần áo đi ngủ. . . Hừ, không phải tôi đến để thảo luận thần không mặc quần áo đi ngủ với anh." Thần thì sao, không mặc quần áo thì sao, liên quan gì đến cô, cô đến đây làm gì?
"Tôi đến đây làm gì?" Nghĩ như vậy lời này liền bật thốt lên, sau đó Tô Tô hung hăng khinh bỉ chính mình.
Quân Lâm bật cười, bộ dạng này của cô, thật sự vô cùng đáng yêu.
"Anh còn cười!" Người đàn ông này, nếu không phải anh luôn cắt đứt suy nghĩ của cô, làm sao cô có thể quên?
"Quên thì thôi." Quân Lâm cưng chìu nhéo cái mũi nhỏ của người trong ngực, làm cho Tô Tô nhíu mày kháng nghị.
"Như vậy sao được? Tôi phải suy nghĩ cẩn thận." Con Vịt này, luôn như vậy!
Quân Lâm ôm chặt Tô Tô vào trong ngực, "Em muốn nghĩ, anh cùng em."
Tô Tô có chút hoảng hốt, sau đó lại cảm thấy ngọt ngào, có người sẵn lòng ở bên cạnh, cũng tốt.
"Hình như tôi có hơi thích anh rồi." Không để ý đến thân phận, Tô Tô nghênh đón, tròng mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm của Quân Lâm.
"Chỉ là có hơi yêu thích thôi sao?" Vẻ mặt của Quân Lâm có chút bi thương, thật ra trong lòng đang vui mừng biết bao nhiêu.
"Có lẽ không phải, có lẽ. . ." Là muốn lần sau không cần dùng tiền bạc.
Không cho cô cơ hội để nói, ngay sau đó thiên toàn địa chuyển (trời xoay đất chuyển), Tô Tô đã bị cánh tay có lực của Quân Lâm ôm trên người anh, hơi cúi người chính là l*иg ngực trần trụi của anh.
Ấm áp, làm cho người ta an tâm. truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại d đ L/ê/Q/úy/Đ/ôn/.com
Tô Tô nhìn quai hàm khêu gợi của anh đến mất hồn, bất tri bất giác, cứ như vậy ngủ mất.
Cho đến khi tiếng hít thở ổn định truyền đến, Quân Lâm đang hưởng thụ giờ phút ấm áp này mới phát hiện, người phụ nữ này lại có thể ngủ thϊếp đi như vậy!
Trán nhíu chặt lại, nhưng vẫn không nhẫn tâm đánh thức cô gái nhỏ đang ngủ say, nhìn gương mặt Tô Tô không chút phòng bị ngủ trong ngực mình, khóe mắt đuôi mày cũng từ từ thả lỏng.
Làm một chiếc nệm thịt người, cơ thể tê dại, đáy lòng lại mềm mại tan ra giống như kẹo ngọt.
Cảm xúc chân thật như vậy, để cho anh chịu đựng, cho dù phải chịu đau đớn cũng không dám di chuyển, chỉ sợ không cẩn thận liền đánh thức tinh linh đã xâm nhập vào trong máu thịt anh.