Mê Hoặc Đại Ca Hắc Đạo

6/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Thể loại: Hiện đại, Hắc bang, Sủng, Ngược, SE Độ dài: 128 chương Editor: Thạch Nam Cô thừa nhận, đêm hôm đó quả thật là cưỡi trên người anh, nhưng mà cô đã trả tiền! Cũng là lần đầu tiên, cô lại ở bên …
Xem Thêm

Chương 23: Người Tình Trong Mắt Không Chỉ Ra Gỉ Mắt.
Có thể do có nhiều người, có tác dụng thêm chút can đảm, hoặc là trên mặt mũi có chút băn khoăn, người đàn ông cường tráng mới vừa cầu xin tha thứ cũng cầm dao lên, trở mình một cái đứng dậy.

Tô Tô dường như đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, bị kinh sợ, trực tiếp lui về phía Minh Dạ chỗ trong chỗ tối.

"Lên...!"

Người đàn ông trên mặt có một vết sẹo xông về phía Tô Tô đầu tiên, những người còn lại dựa theo tình hình theo sát bao vây ở phía sau.

Minh Dạ nhìn bộ dạng Tô Tô uy phong bát diện lúc này lại đổi thành run lẩy bẩy, bĩu môi nhìn trời, phụ nữ thật là hay thay đổi, tất cả đều là cao thủ diễn trò.

Tô Tô lại khẽ mỉm cười với Minh Dạ, một giây kế tiếp, một cước đạp anh vào giữa nhóm tráng hán (những người đàn ông cường tráng).

Năng lực Minh Dạ như thế nào?

Anh vốn là tới bảo vệ Tô Tô, chỉ không ngờ phương thức ra lại sân đặc biệt như vậy, vốn còn muốn lưu lại ấn tượng tốt cho chị dâu tương lai, toàn bộ bị phá vỡ rồi.

Đối phó với những thứ lâu la này hoàn toàn dễ dàng như uống nước, giải quyết bọn họ chính là chuyện nhất quyền nhất cước.

Tô Tô nhìn quyền cước Minh Dạ lưu loát, ánh mắt hơi sáng lên, khóe miệng nở một nụ cười hứng thú.

Đợi đến lúc trên đất đều là tiếng kêu rên, Tô Tô mới nghênh ngang tiêu sái đưa mặt ra dưới ánh mặt trời, "Hừ, biết lão nương lợi hại chưa!"

Tư thế này, lời này, hiển nhiên mượn oai khinh người, thật là cáo mượn oai hùm.

Tô Tô đến gần bên người Minh Dạ, miệng không động, lại có âm thanh rất nhỏ truyền ra, "Tiểu Mặc liền nhờ cậu, tôi đi trước."

Không cho Minh Dạ thời gian phản ứng, Tô Tô đã đến chỗ đỗ máy xe nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

"Cái gì! Thất bại? Chút chuyện nhỏ cũng làm không xong! Con chó đáng chết!" Một tay Lộ Ti chống nạnh, một tay cầm ống nói, khí thế hung hăng gầm thét với bên kia ống nói.

"Anh nói cô ta giống như người đàn bà chanh chua? Người nhát gan? Còn ỷ thế hϊếp người? Tốt! Lập tức ghi lại rồi gửi cho tôi. Đáp ứng yêu cầu ban đầu của anh, một đồng tiền cũng sẽ không thiếu . ."

Bốp! Hung hăng đặt ống nói trên điện thoại bàn.

"Ha ha, xem ra cũng chỉ là một cô bé không hơn không kém mà thôi!"

Lộ Ti chống cằm, suy tư rất lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm quay số của Quân Lâm.

Reng. . . reng. . . reng. . .

"Chuyện gì, nói thẳng." Quân Lâm không chút để ý sự không kiên nhẫn của mình bị cô nghe được.

"Ô kìa, Lâm, người ta rất nhớ anh mà! Chẳng lẽ anh không nhớ người ta chút nào sao?" Đối với thái độ của Quân Lâm, Lộ Ti không chút để ý, cô chính là thích cảm giác anh vừa lãnh vừa khốc như vậy.

"Không có việc gì tôi cúp đây." Anh cũng không rãnh nghe người phụ nữ ngu ngốc này làm nũng, lúc này còn không bằng tưởng tượng cảnh tượng lần sau gặp mặt Tô Tô hoặc là đi trêu chọc Tiểu Hoa cũng được.

"Đừng! Lâm, đừng đối với người ta như vậy, người ta là đặc biệt đến gặp anh, kết quả cả ngày cũng khó gặp mặt được một lần, người ta thật sự rất nhớ anh mà!"

Tút tút, tút tút.

Cúp thật sao?

Sắc mặt Lộ Ti hơi xanh xao, không ngừng tự nhủ, nhất định là anh xấu hổ, đúng, là xấu hổ.

Lại quay số, lần này ngược lại đi thẳng vào vấn đề, "Người ta muốn một par¬ty."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu, "Lão đại nói, tùy cô."

"Kỳ Ngạo? Tại sao lại là anh! Anh đáng chết, điện thoại của tôi mà anh cũng dám nhận. . ."

Bốp! Kỳ Ngạo cũng hung hăng đặt ống nói xuống.

"Lão đại, lần sau công chúa nhõng nhẽo này điện thoại, đánh chết tôi... tôi cũng không nhận."

Haiz! Quân Lâm thở dài, anh thật sự muốn giải quyết phiền toái duy nhất này, nhưng mà dù gì trên danh nghĩa cô cũng là em gái của mình, cứ cố tình làm người ta chán ghét như vậy, chuyện này thật sự vô cùng khó khăn.

Nếu anh thật sự liều lĩnh diệt cô, không nói đến người khác, mẹ nhất định sẽ đau lòng khổ sở. Nhưng mà nếu cô dám thương tổn Tô Tô, anh nhất định bất chấp tất cả cũng phải gϊếŧ cô!

Gần tối, Quân Lâm nửa nằm ở trên ghế dựa, rất nhàn nhã.

"Lão đại, Tô Tô cô ấy. . . Chị dâu cô ấy, hôm nay dường như cô ấy biết những người kia là đến vì cô ấy, nhưng mà. . ." Dưới ánh nhìn chằm chằm của Quân Lâm, Minh Dạ lập tức ngậm miệng.

"Nhưng mà cái gì, không cần ấp a ấp úng." Giống như nghĩ đến điều gì đó, Quân Lâm ngồi dậy, mắt tỏa ra khí lạnh, "Cô ấy thật sự bị thương?"

Thấy lão đại như vậy, làm sao Minh Dạ còn dám do dự, "Không có, không có, chỉ là giống như cô ấy đột nhiên thay đổi vậy, cái đó. . ." Gãi gãi đầu, thật sự là không biết phải hình dung như thế nào, rốt cuộc phải nói như thế nào đây.

"Hung hãn, đúng, chính là hung hãn!" Minh Dạ đột nhiên vỗ đùi, nghĩ tới từ này.

Quân Lâm lập tức lười biếng nằm trở lại, không phải Tô Tô bị thương tổn là tốt rồi, "A..."

"Lão đại, anh không bất ngờ chút nào sao?" Minh Dạ có chút ngạc nhiên, làm sao lão đại lại có dáng vẻ một chút cũng không thèm để ý.

"Có gì phải bất ngờ, cô ấy như thế nào đều vẫn là Tô Tô."

Quân Lâm đặt Tiểu Hoa vào trong tay, xuyên thấu qua cơ thể nho nhỏ của nó, nhìn thấy bóng dáng một người khác.

Đinh ~ tiếng máy vi tính vang lên, "Ngài có thư điện tử mới."

Quân Lâm nhìn bộ dạng gian xảo của Tô Tô trên ảnh, vuốt cằm nói một câu, "Thật sự là nhìn thế nào cũng đáng yêu."

Minh Dạ và Kỳ Ngạo liếc mắt nhìn nhau, thật sự im lặng, người tình trong mắt không chỉ ra gỉ mắt, thật đúng là có thể ra Tây Thi.

Xem ảnh xong, đột nhiên Quân Lâm nghĩ đến một vấn đề, nếu người khác cũng thấy bộ dạng đáng yêu như vậy của Tô Tô, cũng xông vào thì làm thế nào? Có nhiều ruồi bọ, cũng cực kỳ phiền.

"Lập tức liên lạc với người phụ trách khu vực này của tập đoàn Quân thị, gọi cậu ta về tổng bộ. Nơi này, tôi muốn toàn quyền tiếp nhận."

Tập đoàn Quân thị ở khu vực châu Á, người phụ trách Mã Đào đang hết sức lo sợ tiếp đãi khách quý đột nhiên đến.

"Đại tiểu thư, không biết ngài sẽ tới nơi này, cũng không có chuẩn bị gì, thật là có chút chậm trễ."

"Tôi không muốn nói lời vô ích với anh, nghe đây, tạo áp lực với Tô thị, để cho bọn họ khai trừ chủ quản phòng kế hoạch, thông báo với nghiệp giới, tôi muốn khiến cho cô ta không tìm được công việc mới!" Lộ Ti vừa thổi móng tay dài đỏ rực đính kim cương của mình, vừa hung hăng nói.

"Chuyện này, chúng ta và Tô thị cũng không có quan hệ hợp tác, hơn nữa, đột nhiên nhúng tay vào chuyện của công ty Tô thị, dường như, thật sự, có chút không tốt lắm." Thấy sắc mặt Lộ Ti lập tức thay đổi, Mã Đào có chút do dự, lập tức đổi giọng, "Tôi phải đi hỏi quản lý Minh một chút."

"Hừ!" Lộ Ti vỗ lên bàn, chỉ vào mũi Mã Đào mở miệng mắng, "Anh ăn phân sao? Quân thị nuôi người như anh có ích lợi gì? Việc nhỏ như vậy cũng không làm chủ được! Anh. . ."

Mã Đào bị chửi sửng sốt một chút, cúi đầu, vươn một tay ra lau mồ hôi, quả nhiên vị đại tiểu thư này khó phục vụ như trong truyền thuyết.

Thật may là lúc này có điện thoại của Kỳ Ngạo giải cứu anh.

". . ."

"Được, cám ơn chủ quản!" Trong lòng Mã Đào quả thật biết ơn Kỳ Ngạo đến không ức chế được, vốn là chuyện khó có thể tiếp nhận, lần này quả thật là bắt được cây cỏ cứu mạng.

Chống lại con ngươi nghi ngờ của Lộ Ti, cơ thể Mã Đào khom xuống, "Đại tiểu thư, tôi mới vừa bị tổng bộ gọi về, chuyện ở đây sẽ không còn do tôi phụ trách, cho nên, đối với yêu cầu của đại tiểu thư, Mã mỗ thật sự lực bất tòng tâm."

"Anh!" Móng tay dài của Lộ Ti cũng đã chỉ đến mức trên chóp mũi Mã Đào có mồ hôi hột, mồ hôi hột theo móng tay chảy đến đầu ngón tay, Lộ Ti chán ghét vung ra, móng tay sắc bén xước qua lỗ mũi Mã Đào nhưng cũng không quan tâm, "Tốt!" Thấy chuyện không thành, Lộ Ti đạp giày cao gót, thở phì phò đạp cửa rời đi.

Để lại Mã Đào đứng nguyên một chỗ thở dài với vết thương mới có phía trên chóp mũi của mình.

Rốt cuộc Giang Minh vẫn nhận được thông báo Ngải Lâm đã ly hôn, đó là hai tờ giấy thỏa thuận li hôn đã ký xong, không có để lại bất kỳ con đường vãn hồi nào cho cuộc hôn nhân của bọn họ.

Lúc này Ngải Lâm đang vùi ở trong ngực Giang Hồng triền miên không nghỉ.

Mặc dù trong miệng Giang Hồng từ đầu đến cuối đều kêu tên Tô Tô, nhưng người bên cạnh anh, thật thật tại tại (thật sự) là Ngải Lâm cô!

Một ngày nào đó, cô sẽ khiến cho Tô Tô vĩnh viễn biến mất ở trong lòng của anh, ngày đó sẽ không xa!

Thêm Bình Luận