Chương 22: Trẫm Em Gái Mày!
Tiểu Mặc đột nhiên làm giống như siêu nhân, không còn suy yếu, tay khẽ chống liền từ trên container nhảy xuống.
Ưʍ. . . Bốp!
Ah? Làm sao vậy?
Tô Tô kinh ngạc, xảy ra chuyện gì? Vừa ló đầu ra nhìn. . .
Chậc, tình huống gì vậy?
Minh Dạ mở to mắt, lưng dán chặt vào trên container, một dấu tay hồng hồng trên mặt nhắc nhở chuyện mới vừa xảy ra, cách khoảng cách không tới một cánh tay, Tiểu Mặc đỏ mặt, một tay che miệng, một cánh tay khác run rẩy chỉ về phía Minh Dạ.
Tô Tô dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, tay chống cằm, nhìn trời, làm bộ như không để ý than thở một câu, "Chuyện ngoài ý muốn, ở đâu cũng có thể thấy được. . ." Khóe mắt lại nhìn thấy gò má của Tiểu Mặc càng thêm ửng hồng, lại càng xác định suy đoán của cô —— duyên phận, không tìm cũng thấy.
Đáng tiếc, người không có mắt ở đâu cũng có thể thấy được.
Một người đàn ông vạm vỡ vừa vặn tìm được nơi này, phát hiện hai người có chút ái muội, không nói hai lời nâng dao vọt tới, khí thế hung hăng.
Mắt thấy không khí "Tốt đẹp" này sắp bị phá hư. truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại d,iễn đ,àn L,ê Q,uý Đ,ôn .com
Tô Tô thở dài, rất không dễ dàng, Tiểu Mặc mới có cơ hội khỏi phải trở thành gái lỡ thì, làm sao có thể để cho người ta phá hư.
Cướp động tác của Tiểu Mặc, tay khẽ chống, chân dài trên không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, người liền đứng ở mặt đất.
Nắm đấm hướng về phía người đàn ông vạm vỡ, khí thế kia, sát khí nặng nề khiến khách không có ý tốt không mời mà đến này bị dọa sợ đến ngẩn ra.
Người to con bình thường dựa vào mã tấu trong tay mạnh mẽ đâm tới hù dọa người khác, hiện tại tay liên tục run đến dao cũng cầm không được, "Loảng xoảng" một tiếng, dao liền rơi xuống đất.
Trơ mắt nhìn người phụ nữ trực tiếp xông tới, chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy người đàn ông vạm vỡ muốn kêu lại không kêu được, mặt đỏ bừng, cổ cũng nghẹn lại, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng, "A! Mau lại đây! Ở đây! Ở chỗ này, mau lên!"
Tô Tô tăng tốc độ, trực tiếp xông tới bên cạnh người kia, một quyền đánh vào cái miệng đang mở lớn của tên đó, nhất thời hai chiếc răng xen lẫn trong máu tươi rơi xuống đất.
Tô Tô nhìn nắm đấm dính máu của mình, sắc mặt có chút không tốt, một cước giẫm lên người đàn ông bề ngoài cường tráng, thực tế lại nhu nhược như trứng, "Mày kêu đi! Kêu đi! Kêu rách cổ họng cũng không còn ai đến cứu mày!"
"Nê, hiển. . . Trẫm. . . Mực dương. . . (vốn muốn nói nhĩ tưởng chẩm yêu dạng nghĩa cô muốn thế nào)" Người đàn ông cường tráng co rúm lại.
Không biết nghĩ tới điều gì, mặt Tô Tô liền biến sắc, chống nạnh, bắt đầu la lối om sòm, "Còn dám tự xưng trẫm! Lão nương tôi chính là ai gia!"
"Ai gia hỏi mày, phi phi! Lão nương hỏi mày, mày muốn thế nào!"
"A, a, nê (cô) đừng giận, nê, nê bỏ qua đi! A. . ." Uất ức, người đàn ông cường tráng nén lệ trong mắt, tỏ vẻ tiểu tức phụ (nàng dâu nhỏ) bị khinh bỉ.
Tô Tô bắt chước bộ dáng ngoáy ngoáy lỗ tai của mấy tên côn đồ, một cước giẫm lên trên người người đàn ông cường tráng, cẩn thận cọ xát nắm đấm lên trên người của tên đó, "Vẫn nói không rõ ràng, về sau mày cũng không cần nói chuyện nữa!"
Tiểu Mặc nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, cho tới bây giờ cũng không biết Tô Tô còn có một mặt chua ngoa như vậy.
Giống như mấy người hâm mộ, hai mắt đầy sao chạy đến trước mặt Tô Tô, "Oa! Rất đẹp trai! Tô Tô, cậu rất đẹp trai, tớ yêu cậu chết mất!"
Thấy Tiểu Mặc cuối cùng cũng dời lực chú ý đi, Minh Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khóe mắt đuôi mày của Tô Tô đều giật giật, cô vốn không phải có ý tứ này!
"Hừ! Những điểm cậu không biết còn rất nhiều! Tính cách lão nương bình thường cũng rất tốt! Đi đi đi, nữ sinh nhỏ tham gia cái gì?" Tô Tô đẩy Tiểu Mặc đi, thuận tiện dùng ngón tay ra dấu.
Rất nhanh, một nhóm đàn ông cường tráng theo tiếng kêu to tìm tới, mã tấu cầm theo trong tay đều lóe sáng, còn có thêm mấy bao bố.
Tô Tô nhíu mày, chuẩn bị thật là đầy đủ đấy!
Tiểu Mặc bảy chuyển tám chuyển, rất nhanh đã biến mất khỏi chỗ này.