Chương 20: Đuổi Theo.
Cao ốc Tô thị lầu 69.
Tô Tô im lặng nhìn Tiểu Mặc nằm trên vai mình khóc nức nở.
Người này rốt cuộc lại làm sao vậy? Vừa trở lại đã khẩn cấp kêu mình tới đây, vừa thấy mặt chưa nói lời nào đã bắt đầu khóc.
Cô nhớ rõ mình không có làm gì Tiểu Mặc mà.
Chẳng lẽ cô (TM) đã xảy ra chuyện gì sao? Bị cướp? Bị cường bạo? Hay là?
Không thể, bình thường cũng chỉ có cô đi cướp của người khác, cường bạo,. . . Thôi, chuyện này đoán chừng không thể xảy ra.
Tỉ mỉ quan sát Tiểu Mặc, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài một lần, không có bất kỳ dấu vết gì.
"Tô Tô. . . (hức) cậu nói. . . (hức) cậu nói tớ. . . (hức) không phải là tớ. . . Có phải đặc biệt không tốt hay không, (hức) có phải tớ. . . (hức) không xứng, làm chị em tốt với cậu. . ." Tiểu Mặc đứt quãng nghẹn ngào nói xong, vừa lau nước mắt vừa nhìn Tô Tô chằm chằm.
Tô Tô có chút mê mang, hoàn toàn nghe không hiểu phần sau.
Chỉ nửa câu đầu cô (TM) nói, cô (TT) nghe rõ ràng, thế nhưng phần sau không đầu không đuôi, bảo cô phải nói gì đây?
Thấy Tô Tô không nói lời nào, mắt Tiểu Mặc lại lập tức ướt nhòa, khóc hức, mặt rối rắm nhìn Tô Tô.
Tô Tô nóng nảy, chân mày nhíu lại thật chặt, đây là muốn náo loạn sao.
"Không cho khóc, nếu khóc. . . Tớ sẽ . . Tớ sẽ. . ."
Tiểu Mặc nhìn Tô Tô nhíu mày, càng không thoải mái, không giải buồn giúp cô (TT) thì thôi đi, còn làm cô rối rắm hơn, mình thật là thất bại!
Hiện tại ngược lại thật muốn đi tìm khổ, như vậy cảm giác có tội của cô (TM) sẽ ít đi một chút. Bây giờ cô hoàn toàn có thể khẳng định, bề ngoài Tô Tô tỏ ra bình tĩnh nhất định là không muốn làm cho mình lo lắng, mong đợi nhìn Tô Tô nói cô muốn xử mình như thế nào, nghiêm khắc trừng phạt, càng ác, trong lòng cô (TT) lại càng thoải mái.
Tô Tô thấy dáng vẻ mong đợi của Tiểu Mặc, thì không nói nữa.
Không ngờ Tô Tô đã nửa ngày mà vẫn không nói đoạn sau, Tiểu Mặc nóng nảy, "Tô Tô, (hức) cậu nói thật đi! Rốt cuộc muốn làm gì tớ!"
Tô Tô kinh ngạc lại rối rắm, tại sao cô phải làm gì Tiểu Mặc, rõ ràng nửa xu quan hệ với cô (TM) cũng không có có được hay không. Quan trọng nhất là, cả nửa ngày, cô vẫn hoàn toàn không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, vậy thì phải làm sao!
Rối rắm hồi lâu, hơn nữa trước ánh mắt tha thiết mong mỏi của Tiểu Mặc, Tô Tô thật sự là hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là mở miệng.
"Tiểu Mặc, tớ lái xe đưa cậu đi hóng gió." Tô Tô hài hước nhìn Tiểu Mặc, cũng không tin cô (TM) còn có thể có vẻ mặt như thế.
Vừa dứt lời, Tô Tô rõ ràng thấy được hai mắt Tiểu Mặc đột nhiên tỏa sáng và gật đầu như giã tỏi.
Không dám tin, nên cố ý nói lại một lần nữa, còn nhấn mạnh một chút, "Tớ ‘lái’ xe đưa cậu đi hóng gió, ‘lái’ xe."
Tiểu Mặc trợn mắt nhìn trần nhà một cái, dùng hành động bày tỏ mới vừa rồi cô không có nghe lầm, tiến lên kéo tay Tô Tô trực tiếp đi tới trước cửa thang máy.
Dọc theo đường đi đến bãi đậu xe Tô Tô liên tục chắc chắn, khiến cho Tiểu Mặc cũng không nhịn được dừng lại nhìn từ trên xuống dưới rồi đánh giá, hồi lâu, nói một câu, "Tớ hoài nghi cậu bị Đường Tăng nhập vào người."
Trong bãi đỗ xe to như vậy, có rất nhiều xe nổi tiếng, lại lẻ loi trơ trọi một chiếc xe máy màu đỏ bình thường rất dễ thấy.
Dạo này, cho dù không có xe, cũng có rất ít người lái xe gắn máy đi làm, chỉ ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp và khách hàng đã có thể nhấn chìm người đó.
Tô Tô cũng mặc kệ, cô chỉ thích chống lại gió mạnh mà chạy như bay, cả người cũng có cảm giác căng thẳng kí©h thí©ɧ, còn có xe máy rất linh hoạt tiêu sái tự tại.
Liếc mắt nhìn Tiểu Mặc, "." l|ê q|u|ý đ|ô|n
Âm thanh khởi động máy ầm ầm, Tô Tô quay đầu lại cười khẽ, hơi thở thơm như hoa lan, "Nếu cậu dám ói, tớ sẽ bỏ cậu lại."
Tiểu Mặc bĩu môi, đáy lòng lại nghĩ, chỉ cần Tô Tô nguyện ý, bỏ lại thì bỏ lại, có gì ghê gớm đâu.
Mới bắt đầu đã một đường chạy nhanh như bay, bảo an chỉ nghe được âm thanh rất lớn xẹt qua trước người làm nổi gió thậm chí thổi lệch mũ đồng phục, cẩn thận nhìn lại, trên con đường thẳng tắp đã không có bóng dáng chiếc xe kia.
Thái độ Tiểu Mặc rất khác thường, luôn cười khanh khách không ngừng, khoa trương giang hai cánh tay ra cảm thụ sức gió mạnh mẽ, chỉ hy vọng có thể nhờ vào đó cuốn hút Tô Tô, để cho cô cũng điên cuồng một chút.
Điều duy nhất khiến cô không thoải mái, là mái tóc dài của Tô Tô, bị gió thổi lên, đánh vào trên mặt làm cô hơi đau.
Thật lâu chưa từng làm chuyện kí©h thí©ɧ như thế này rồi, tâm tình Tô Tô cũng cực kỳ sung sướиɠ.
Lần này rốt cuộc đến phiên Minh Dạ nhận mệnh lệnh của Quân Lâm đến bảo vệ cô, nhưng mà vận khí của anh hình như không tốt, hôm nay vừa đúng lúc Tô Tô muốn hưởng thụ một chút tốc độ, hơn nữa quan trọng nhất là, Tô Tô cũng hoàn toàn không biết anh.
Tốc độ của Tô Tô vượt xa dự tính của Minh Dạ, trắng ra mà nói, chính là anh bị bỏ lại phía sau.
Lập tức không còn thấy tung tích của Tô Tô, Minh Dạ ra sức, đẩy cần số lên mức cao nhất, cũng liều mạng đạp chân ga, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng chiếc xe máy màu đỏ.
Tô Tô cũng đã nhận ra có người theo đuôi, cô nhớ không xa trước mặt chính là một ngã ba, liền thích thú giảm tốc độ xuống, chờ anh chạy tới.
Tiểu Mặc thừa dịp tốc độ giảm xuống dùng tốc độ cực nhanh tùy tiện thử bện vài cái mấy lần rốt cuộc cũng cột được tóc của Tô Tô lại, mới thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ gương mặt mình đã phải chịu đủ tàn phá.
Không ngờ Tô Tô lại đột nhiên dừng lại, rất nhanh Minh Dạ đã đuổi kịp, hơn nữa còn vượt qua, trơ mắt nhìn Tô Tô bị chính mình bỏ lại đằng sau, nhất thời lại nhìn thấy một chỗ rẽ trước mặt.
Minh Dạ phát điên, cố ý, cô tuyệt đối là cố ý! Trần trụi đùa giỡn!
Anh thật sự muốn ngửa mặt lên trời rống dài một câu, "Tôi thật sự không phải là người xấu!"
Không khống chế được quán tính của xe, đành phải tùy tiện chạy vào giao lộ, chạy vào trăm mét xe mới dừng lại được, mới vừa quay đầu xe chuẩn bị lái trở lại, Tô Tô lại chậm rãi chạy qua bên cạnh anh, bộ dạng nhàn nhã tự tại, khích bác thần kinh nhạy cảm của Minh Dạ.
Trán Minh Dạ nổi gân xanh lên, tại sao? Tại sao đến phiên anh lại như vậy?
Nhìn nét mặt anh, Tô Tô cười thầm, Tiểu Mặc là người tà ác như vậy, nhất định rất thích thưởng thức vẻ mặt như thế, vậy có phải sẽ trêu chọc một chút hay không?
Thấy vẻ mặt Minh Dạ giống như dẫm trúng phân chó, Tiểu Mặc lộ ra nụ cười tà ác, lặng lẽ đến gần bên tai Tô Tô, hi vọng sau khi cô nói lời này, có thể khiến Tô Tô cười một tiếng.
"Tô Tô, tớ phát hiện cậu thay đổi."
Gió thổi tan một phần âm thanh, nhưng còn lại một ít vẫn bị Tô Tô bắt được.
Không để lại dấu vết nhướng mi, không nói gì, chỉ nghiêng đầu ý bảo Tiểu Mặc nói tiếp, tại sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện này?
Tiểu Mặc cười tà ác, nắm chặt tay, cẩn thận suy nghĩ tìm từ, "Tô Tô, tớ cảm thấy trước kia cậu rất khó chịu."
Khó chịu? Có không? Cô rất thuần khiết và trong sạch kia mà, Tô Tô rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Tiểu Mặc bĩu môi, cũng biết Tô Tô sẽ không trả lời, haiz cô chỉ có thể nhìn thấy gáy của Tô Tô, đâu biết được cô nghe nói như thế sẽ có phản ứng gì?
Im lặng một chút, kìm nén hồi lâu nhưng vẫn nói ra, "Hiện tại, cậu hiện tại, ha ha, đã hiểu rõ, a ha ha ha a. . ."
Những lời này vừa nói ra, Tô Tô lập tức quyết định, mới vừa rồi nghĩ đến việc Tiểu Mặc ngồi ở phía sau mà khống chế tốc độ hoàn toàn là quyết định sai lầm, cô muốn bị đuổi theo.
Chợt đạp chân ga, đột nhiên kí©h thí©ɧ như vậy làm Tiểu Mặc điên cuồng thét chói tai.
Minh Dạ ở phía sau phải hít bụi, đến mức ruột cũng thắt lại.
Một đường chạy như điên.