Chương 2: Khúc Nhạc Kinh Người.
Viên thuốc nhỏ kia cũng không biết là được điều chế từ thứ gì, tan vào trong miệng, Quân Lâm rất nhanh cảm thấy cơ thể mình mất hết cảm giác, miệng vết thương cũng bắt đầu đau ê ẩm, cúi đầu nhìn viên tiểu anh đào hơi sưng đỏ của mình có chút sáng bóng đứng thẳng trong gió, rất là mê người, chỉ tiếc, ý nghĩ cám dỗ người khác trong lòng anh đã sớm bỏ đi.
Quân Lâm chống nửa người trên lên kéo vạt áo đã mở ra của Tô Tô, "Cô tên là gì?" Lần trước chưa kịp hỏi, lần này có cơ hội như vậy nhất định không thể bỏ qua.
Tô Tô vốn không muốn để ý đến anh, nhưng người đàn ông này mới vừa rồi còn yếu ớt, tự nhiên bàn tay lại cực kỳ có lực.
Tay nắm chặt thành quyền, lại chậm rãi buông ra, cũng không thể lãng phí hết sự "Khổ cực" lao động của mình mới vừa rồi!
"Tô Tô." Tô Tô dừng lại, "Có thể buông ra không!?"
Cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh một lát nữa Tiểu Mặc sẽ lấy thủ đoạn kinh người - nước miếng tập kích, dùng trên người mình, bước chân càng vội vàng hơn.
Nhìn bóng lưng uyển chuyển vội vã rời đi của cô, khóe môi Quân Lâm cong lên, đôi mắt sáng rỡ càng lúc càng mê người.
Tô Tô sao?
Khẽ vuốt cằm, nhìn quần áo trên người bị một người phụ nữ nào đó thô lỗ xé ra, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, loại đối xử đặc biệt này vốn không dễ nhận được.
Nhưng mà anh cũng không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng hấp dẫn của mình, cầm quần áo che lại, nhanh nhẹn phóng người lên, thoáng hoạt động gân cốt, tùy ý lau khuôn mặt nhếch nhác, sải bước đi về một hướng khác.
Mùi thuốc mơ hồ còn quanh quẩn ở chóp mũi, đáy mắt Quân Lâm lóe lên tia tán thưởng sáng rực, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, anh đã bị tình thế bắt buộc.
Đợi bóng dáng của Quân Lâm biến mất ở cuối con hẻm nhỏ, Tô Tô mới từ trong bóng râm của cua quẹo bước ra.
Ngó ngó Tiểu Hoa đã thành công giả chết trên cổ tay, nghĩ lại lúc người đàn ông kia ung dung rời đi và trong lúc lơ đãng lại toát ra khí chất vương giả, giống như người đàn ông nhếch nhác cô mới gặp trước đó chỉ là ảo giác.
Xoay người rời đi, bóng dáng uyển chuyển bị ánh hoàng hôn kéo dài, giống như cô đang dừng lại trong lòng người nào đấy một khoảng thời gian rất dài.
. . . . . .
Bầu trời có chút sương mù, bóng dáng mơ hồ của một người đàn ông chợt xuất hiện ở nơi ngoại ô vắng vẻ này, lưu lại tại chỗ một chút sương mù.
Không xa phía trước, một đội máy bay trực thăng kiểu mới đang hạ thấp xuống, tiếng gầm rú vang lên hù dọa một đàn chim sống ở gần đó.
Bóng dáng thon dài mơ hồ kia trực tiếp đi tới phía dưới máy bay trực thăng, nhanh nhẹn bám vào nhảy lên, tư thế vững chắc giống như một con báo đen tao nhã biến mất trên thang dây màu đen được thả xuống đang đung đưa.
Chỉ chốc lát sau, người đàn ông đã nằm nghiêng ở bên trong khoang máy bay trực thăng xa hoa, đôi chân thon dài thẳng tắp tùy ý gác lên trên cạnh bàn, vừa trầm tư vừa vô ý thức nhẹ nhàng lay động ly rượu đỏ lâu năm trong tay, không biết nghĩ tới chuyện tốt gì, khóe miệng thỉnh thoảng vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, kết hợp với ánh sáng ôn nhu, nếu bỏ qua vết máu trên áo sơ mi trắng của anh, quả thật chính là một hình ảnh hoàn mỹ.
"Lâm, anh suy nghĩ cảnh xuân!" Trên chỗ ngồi kế bên cơ trưởng từ lúc Quân Lâm đi lên Minh Dạ đã bắt đầu tỉ mỉ quan sát anh, từ xưa đến nay lại không ngờ có thể nhìn thấy được nụ cười hạnh phúc trên mặt lão đại của mình, chuyện này quả thực còn làm cho anh kinh ngạc hơn chuyện mặt trời mọc ở hướng tây. Hơn nữa Quân Lâm vốn rất thích sạch sẽ lại có thể không trước tiên trực tiếp đi thay quần áo! Quả thực chuyện này có thể đăng lên trang bìa báo hôm nay, hay là dùng số trang nhiều nhất.
Vì vậy, câu này không cần suy nghĩ mà cứ bị Minh Dạ phun ra như vậy, nói xong anh liền hối hận, đây không phải là muốn bị đánh sao!
Quả nhiên, "Dạ, gần đây chú rất rãnh rỗi?" Quân Lâm uống một hớp rượu đỏ trong ly, thong thả ung dung ngồi dậy, cánh tay dài duỗi một cái cầm chiếc dao nhỏ dùng cắt thịt bò bít tết trên bàn lên, nhìn trong lòng bàn tay rồi lưu loát xoay tròn.
Minh Dạ nghe được câu này cũng chỉ biết tự mình đau khổ, tại sao lâu như vậy rồi mà không bị đánh, chẳng lẽ lão đại cũng có thể nói giỡn hay sao? Vì suy nghĩ cho tương lai sau này, lập tức thay ngay một bộ mặt nịnh hót, lời nói cực kỳ nhỏ nhẹ thương lượng, "Lão đại, tôi không rãnh rỗi, thật! Cái đó, trong tay tôi còn hai nhiệm vụ chưa hoàn thành! Anh xem, cái này, đúng không!" Cảm thấy ánh mắt của lão đại càng ngày càng đáng sợ, lời nói của Minh Dạ cũng có chút không mạch lạc.
"Dạ, không có chuyện gì, năng lực của cậu, chúng tôi đều đã nhìn rõ." Kỳ Ngạo ngồi ở bên cạnh Minh Dạ tranh thủ vỗ vỗ bờ vai của anh, một bộ dạng ‘Tôi là anh em tốt của cậu, tôi tin tưởng cậu’.
Khóe miệng Minh Dạ co giật, làm bộ đáng thương nhìn lão đại của mình, vô cùng hi vọng lão đại có thể mở lòng từ bi, lần này bỏ qua cho anh. Bởi vì anh đã có thể tưởng tượng ra một khoảng thời gian rất dài sau này mình sẽ phải khổ cực bôn ba khắp nơi.
"Ngạo nói rất đúng, chú nhận công việc sắp tới trong tay Ngạo luôn đi! Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc làm." Quân Lâm tán thưởng nhìn Kỳ Ngạo một cái, vẫn chỉ có anh là tương đối hiểu chuyện!
"Cảm ơn lão đại!" Khóe miệng Kỳ Ngạo cũng muốn toét tới mang tai rồi, quay đầu lại cười an ủi với Minh Dạ đang ngẩn ngơ, lộ ra hàm răng trắng noãn, "Dạ, khổ cực cho cậu! Giữa anh em chúng ta cũng không cần nói cảm ơn đâu! Ha ha."
Minh Dạ không dám tin mở to mắt, than thở, quả thật đã chọn lầm bạn! Bây giờ nhìn đến cái miệng đang lộ hàm răng trắng noãn ra ngoài chỉ muốn trực tiếp đánh tới một quyền, nhưng mà, con mắt còn lại quét qua khuôn mặt cười như không cười đang nhìn bọn họ của lão đại nhà mình, lập tức như bóng cao xu xì hơi, đập nát ý nghĩ này ở trong bụng.
Càng nghĩ càng cảm thấy lão đại nói rất đúng, tại mình quá rãnh rỗi, mới có thể nhàm chán tự đi tìm việc cho mình làm, hơn nữa nghĩ đến một khoảng thời gian rất dài sau này ngày ngày đều đau khổ thì vô cùng đau đớn nâng trán.
"Ngạo, có dù để nhảy không!?" Chỗ của lão đại đã không có hi vọng rồi, hi vọng Kỳ Ngạo có thể bộc phát ý tốt, anh đã bị ép đến khổ như vậy rồi, còn muốn bắt anh nhảy dù, ôi! Nói mau không cần tôi giúp cậu làm nhiệm vụ, nói mau, hai mắt lóe sáng, tràn đầy hi vọng nhìn Kỳ Ngạo.
Không đợi Kỳ Ngạo trả lời, Quân Lâm đã ném một túi nhỏ chính xác lên trên đùi của anh, giọng nói bình tĩnh vang lên đúng lúc Minh Dạ đang vô cùng hỗn loạn, "Tạm biệt, không tiễn."
Lần này ngay cả hàm răng của Minh Dạ cũng rung lợi hại, anh thật không muốn sống nữa, không cần đối xử với anh như vậy.
"Được rồi! Đừng làm rộn nũaw, các chú không cần tiếp tục thực hiện nhiệm vụ đã được giao trong tay hai tháng này, tôi có chuyện quan trọng hơn cần giao phó." Quân Lâm nghiêm mặt, giọng nói uy nghiêm, chỉ một câu nói, không khí đột nhiên thay đổi.
. . . . . .
Đèn đêm vừa được mở, cuộc sống xa hoa đồi trụy trong thành phố được bắt đầu.
Bóng dáng uyển chuyển màu đen, xuyên qua từng ngõ tối không người trong đường mòn, thoắt ẩn thoắt hiện, mang theo một hơi thở có mùi thuốc khẽ phả trong gió. Sợi tóc đen như mực bay lên trong không trung vẽ ra một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Trước một tòa cao ốc cao vυ"t ở phía sau trung tâm thành phố, bóng dáng này chợt dừng lại, mò mẫn lách người đi vào bãi đỗ xe ngầm.
Trực tiếp tìm kiếm ở một xó xỉnh hẻo lánh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mấy cái theo tiết tấu lên khoảng trống trên tường, chợt chạm vào một bàn phím đột ngột nổi lên trên vách tường.
Không dừng lại một chút nào, ngón tay nhanh chóng múa, liên tiếp ấn xuống hơn mười con số, vách tường bên cạnh dọc theo dấu vết xi măng tiếp hợp chậm rãi mở ra, một cái thang máy được giấu như thế!
Bóng đen đi vào trong, điểm cuối - lầu 69.
Leng keng! Khi cửa thang máy mở ra trong nháy mắt đột ngột xuất hiện một không gian quỷ dị bốn phía hiện đầy các loại gương cùng ảnh ma quỷ. Nếu không phải là người có trái tim vô cùng mạnh mẽ, kiên cường đến trình độ cốt thép, nếu như đột ngột xông vào chắc chắn sẽ bị những hình ảnh đột nhiên xuất hiện này dọa cho gan mật đều vỡ.
Cô gái cũng không thèm nhìn phía trước mà mở một cánh cửa khác ra, giẫm đôi ủng xuống, nhẹ nhàng nhảy lên, ấn vào một vị trí ở trên nóc thang máy, cửa vốn đang mở ra bình thường lại chậm rãi khép lại, trong này vốn là thang máy nhưng vách tường bên trong lại chậm rãi mở ra, một phòng khách rộng rãi nhưng có chút u ám hiện ra trước mắt.
Toàn thân mặt đồ công sở, một người phụ nữ cao gầy tóc ngắn lởm chởm trang điểm xinh đẹp nghiêng người dựa vào một góc ở phòng khách đối diện cửa thang máy, ngáp, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, xem ra cô đã giữ nguyên động tác này rất lâu rồi.
"Đinh!" Âm thanh thật thấp vang lên, cơ thể người phụ nữ lập tức căng thẳng, mắt khẽ nheo lại, trong khoảng khắc thang máy mở ra, mắt to vốn híp bỗng chốc tỏa ra ánh sáng, nhưng cơ thể lại thả lỏng.
Cô gái còn chưa bước ra khỏi thang máy, "Lão đại!" Những anh em trông coi ngoài cửa đã đứng dậy khom lưng 90 độ.
Cô gái được gọi là lão đại gật đầu ra hiệu, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, còn chưa đi được mấy bước. . .
"Tô Tô, cô lại đến trễ, cô có biết hay không, mỗi ngày tôi phải làm bao nhiêu chuyện, thời gian của tôi quý báu đến cỡ nào, tôi vì muốn chờ cô. . . (nơi này lược bỏ năm phút đồng hồ). . . Phải biết rằng cô mới đúng là chủ, tại sao lúc nào cũng đều là tôi. . ." Một chuỗi lời nói y hệt nhau bắn ra liên hồi, gần như không hề dừng lại.
Tiểu Mặc đã đợi rất lâu vừa nói cô vừa dùng ngón tay có khớp xương gõ trên vách tường bên cạnh theo tiết tấu, giống như tự mình đệm nhạc, chỉ tiếc khúc nhạc có chút dài, hơn nữa quá mức kinh người, Tô Tô cảm thấy những khúc nhạc này kinh người đến mức cô đều đã học thuộc lòng.