Chương 11: Đàn Ông Như Quần Áo, Thay Đổi Sẽ Tốt Hơn!
Không có ý định nghe tiếp chuyện xưa của bọn họ, cũng không chú ý trong miệng Giang Hồng đang lẩm bẩm tên của mình, Tô Tô cười giễu cợt, xoay người không lưu luyến chút nào rời đi.
Mới vừa rồi, Tô Tô đột nhiên hiểu ra rốt cuộc những ngày qua ông nội đang giấu chuyện gì rồi.
Không ngờ, vị hôn phu và chị họ, lại có thể vào ngày sinh nhật thứ hai mươi tặng cô một món quà khó quên như vậy!
Khi biết người nọ thật sự là Giang Hồng, trong lòng Tô Tô lại không hề đau đớn như trong tưởng tượng. Nếu nói không có cảm giác gì, cũng chỉ là đối với sự phản bội này không thể tin được. Cho đến khi biết đây là do chị họ an bài, đó mới là lúc cô đau nhất.
Cho dù là bạn bè bình thường, làm chuyện như vậy, cũng không thể tha thứ được! Huống chi là người chị họ đã chơi thân từ nhỏ đến lớn!
Giang Hồng? Lời thề son sắt cùng ba chữ kia, thế nhưng lúc này đang nằm ở bên cạnh một người phụ nữ khác, đây chính là tình yêu anh đã nói sao?
Mặc dù bản thân chưa bao giờ nói yêu anh, nhưng mà chỉ cần vẫn là bạn gái anh một ngày, sẽ tuyệt không phản bội! Đây là ranh giới cuối cùng của Tô Tô!
Tô Tô mặc dù lạnh lùng, nhưng không có nghĩa là cô mù quáng thiện lương.
Nếu xảy ra chuyện như vậy, như vậy, cô cũng sẽ không để bị khi dễ! Nhất là Ngải Lâm!
Chỗ tối ông nội Tô và cả đám anh em trong Hoa Bang lúc thấy Tô Tô xuất hiện lần nữa lặng lẽ rút lui khỏi đại sảnh, trước khi đi ông nội Tô hứng thú liếc mắt nhìn góc khuất. Yên tâm.
Nơi đó, Quân Lâm đang gắt gao nhìn Tô Tô chằm chằm, bên cạnh là Minh Dạ và Kỳ Ngạo đang căng thẳng như nhau.
Minh Dạ thấy biểu cảm của Tô Tô bình tĩnh như vậy, có chút lo lắng, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, buột miệng nói ra, "Không phải là cô ấy muốn làm chuyện ngu ngốc chứ!"
Minh Dạ vừa nói xong, Kỳ Ngạo liền che mắt, quả nhiên, ánh mắt Quân Lâm dính ở trên người Tô Tô đang bất động, trong tay không biết từ nơi đó lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ, duỗi bàn tay ra khăn tay liền chính xác nhét vào trong miệng Minh Dạ, tiếp đó hung hăng gõ một cái vào đầu Minh Dạ.
Kỳ Ngạo đồng tình liếc mắt nhìn Minh Dạ, lắc đầu một cái, nhìn lên trời.
Hai người đều nghiêm túc lại, chăm chú nhìn Tô Tô chằm chằm, chỉ sợ thật xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó, thôi, không dám tưởng tượng.
Rất nhanh, chuyện Minh Dạ và Kỳ Ngạo dự liệu đã xảy ra.
Tô Tô nhìn hai bên một chút, cuối cùng vỗ đầu một cái, lại có thể từ dưới bàn đặt lễ phẩm lấy ra một cái túi, nhanh chóng chạy lên lầu.
Ba người họ không nhịn được suy nghĩ có phải cô muốn hủy thi diệt tích hay không, Tô Tô kéo một cái túi đựng đầy quần áo đi xuống lầu.
Kỳ Ngạo há to miệng, Minh Dạ dựng ngón cái lên với lão đại, cái phương pháp này thật sự là cao tay! Sợ rằng không có ai ngoan độc hơn?
Nhưng mà chuyện ác hơn lập tức xảy ra ở trước mắt của bọn họ.
Chỉ thấy Tô Tô để quần áo tùy ý rơi vãi đầy đất, từ trong một bộ quần áo rút ra điện thoại màu trắng của Ngải Lâm, nhấn ba phím, sau đó nhắm mắt, lần nữa mở mắt lại có thể có khí chất điềm đạm đáng yêu.
Mặt Tô Tô lã chã rơi lệ nói vào trong điện thoại di động, "Khụ khụ! Cứu mạng! . . . Cháy? . . . Khụ! . . . Thật là đáng sợ! . . . Tôi hiện tại. . . Hiện tại. . . Ở đây. . . Ở Ngải Hoa. . . Khách sạn Ngải Hoa. . . Khụ! . . . Phòng! . . . Tám không. . . Bảy chín. . . Mọi người. . . Mau tới cứu tôi! Khụ khụ! Thật là đáng sợ. . ." Âm thanh càng ngày càng yếu, cho đến khi biến mất.
Sau đó Tô Tô nhanh chóng tìm kiếm ở trong điện thoại, lại nhấn mấy mã số, nghe ý tứ cũng là điện thoại cho các tòa soạn báo lớn, đơn giản kể lại chuyện bát quái.
Rất nhanh, âm thanh xe chữa cháy đã mơ hồ vang lên.
Tô Tô hơi khẽ động khóe môi, hai lúm đồng tiền hiện lên trên gương mặt, cực kỳ đáng yêu.
Minh Dạ và Kỳ Ngạo hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy cái gì vậy? Đột nhiên cùng nhìn về phía lão đại của mình. Trong lòng đồng thời vang lên âm thanh như vậy, hai người bọn họ có chung suy nghĩ, vẫn là không nói sẽ tốt hơn.
Tô Tô chui vào trong đám người phía trước, rồi chạy về phía sau thay quần áo.
Đàn ông, là gì chứ? Cho rằng cô chỉ có thể nương nhờ vào một thân cây là Giang Hồng thôi sao?
Anh tìm phụ nữ, tôi không biết đi tìm đàn ông sao? Đàn ông như quần áo, thay đổi sẽ tốt hơn!
Ha ha, chị họ Ngải Lâm thân ái của cô, còn có cái người đàn ông dối trá đó, hãy hưởng thụ thật tốt quà tặng của cô đi!
Không có người đàn ông kia, từ đó càng thêm tự nhiên tự tại.
Tô Tô nằm ngửa trên container tại một con hẻm nhỏ ở vùng ngoại ô, nhìn bầu trời đêm u tối không có chút ánh sáng.
Bên cạnh chỉ có Tiểu Hoa làm bạn, không khỏi nhớ tới cũng là ở nơi này đã gặp người đàn ông thần bí kia.
Cười, nhìn dáng dấp, mình đang thiếu đàn ông!
Bên cạnh dựng bảy tám chai rượu đã uống hết, muốn uống say, nhưng làm thế nào cũng uống không say.
Rốt cuộc là nên oán tửu lượng mình quá tốt, hay là nên oán độ rượu này quá thấp, hoặc là tâm trạng của mình khiến đầu óc vô cùng tỉnh táo!
Ngược lại tên tiểu tử Tiểu Hoa này do uống rượu quá nhiều, ở trên cổ tay cô trườn qua trườn lại, rồi tuột xuống.
Tô Tô nắm Tiểu Hoa lên, nâng đến trước mắt cẩn thận nhìn, hồi lâu chỉ phát ra một tiếng thở dài "Tiểu tửu quỷ!".
Cô rất ít uống rượu, cho tới nay đều cho là thứ này sẽ làm trễ nãi công việc.
Nhưng mà hôm nay, giễu cợt lắc đầu một cái, sinh nhật hai mươi tuổi của cô, bữa tiệc đính hôn của cô, cũng là ngày bi thảm nhất trong cuộc đời của cô! Không uống chút rượu, cô sẽ cảm thấy có lỗi với chính mình!
Quân Lâm một mực ở trong tối yên lặng nhìn Tô Tô, nhìn cô cười, nhìn cô không có một tia bi thương, không có một giọt nước mắt.
Đáy lòng lại có thể bởi vì cô như vậy mà có chút hơi đau.
Tô Tô uống cạn sạch tất cả rượu mang tới, lưu loát đứng lên, tạm thời vẫn không có vẻ say.
Khẽ do dự, cơ thể khẽ động, chạy về phía trước.
Hai bóng dáng mơ hồ ở bên trong phố xá phồn hoa xa hoa truỵ lạc, một trước một sau.
Quân Lâm nhìn Tô Tô lại có thể chui vào một quầy rượu dưới tầng hầm, không chút do dự đi theo.
Ánh đèn lập lòa, cơ thể không ngừng uốn éo, đường cong lộ liễu của vũ nữ, nam nữ đùa bỡn cùng nhau ngậm lấy điếu thuốc nắm chai rượu giống như côn đồ, không khí thối nát làm người ta lo lắng.
Tô Tô xuất hiện lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt của đàn ông.
Quần áo màu đen bó sát người làm hiện ra đường cong lả lướt uyển chuyển, giày bó dưới bàn chân khiến cho một đôi chân thẳng dài xem ra càng thêm thon dài, tóc dài đến eo tùy ý xõa ra, lúc đi lại lay động tạo ra độ cong mị hoặc.
Trên mặt hoàn toàn không có dấu vết trang điểm, bộ dạng thanh thuần càng khiến cho người khác "Động lòng".
Lông mày cong hơi nhíu lên, lông mi thật dài khẽ run, đôi mắt to có chút lạnh lẽo, mũi thon bên dưới hơi nhíu lại, đôi môi khẽ cong lên.
Toàn thân tỏa ra khí lạnh, nhưng điều này không hề gây trở ngại cho những người đang điên cuồng tiến công.
Những người đàn ông lần lượt tiến đến gần, lần lượt gặp trắc trở rời đi.
Tô Tô có chút bất đắc dĩ, là ánh mắt của mình quá cao sao? Hay là, nơi này căn bản cũng không có trùm háo sắc!
Mặc kệ như thế nào, dù gì cũng là lần đầu tiên của mình, nơi này căn bản cũng không có người nào xứng!
Tô Tô chán đến mức tỏa ra lãnh khí xua đuổi mọi người xung quang, nhìn đám người điên cuồng giãy dụa, thở dài.
Lại có một người đàn ông, mặc dù thấy vô số kẻ "Trước" bị đuổi đi, nhưng mà vì mỹ nhân, vẫn muốn phấn đấu quên mình lao đầu vào lửa.
"Tiểu thư xinh đẹp, em xem tối nay ánh trăng tốt như vậy, thật sự là không nên lãng phí, không bằng, anh mời em uống một ly rượu như thế nào?" Đây là một trai đẹp coi như có chút tiền vốn, ít nhất ngoài mặt vẫn rất nghiêm chỉnh.
Nhưng mà. . .