Tống Ni khá ưng đối tượng mà gia đình sắp xếp xem mắt. Cô không thích mùi khói nhưng lại thích mùi trên người Đàm Tranh sau khi hút thuốc. Cô không phải người cuồng tay nhưng cô thích những đường gân xanh trên mu bàn tay đầy quyến rũ của anh. Cô phát cuồng vì dáng vẻ vừa lười biếng, tuỳ ý lại gợi cảm đến mức bùng nổ mỗi khi anh uống rượu và hút thuốc. Đối với cô, Đàm Tranh luôn toát ra sự hấp dẫn khó hiểu. Cô luôn nhìn anh với đôi mắt đào hoa quyến rũ của mình, đôi khi tỏ ra dễ thương trước mặt anh, đôi khi lại kiêu ngạo như bông hồng có gai. Cô dùng đôi mắt ươn ướt đáng thương nhìn thẳng vào anh, lặng lẽ thể hiện sự quan tâm của mình. Từng bước từng bước lún sâu. Đàm Tranh cảm thấy cô gái này tính tình kiêu ngạo, không chịu nổi bất kỳ tổn thương nào, nhưng cô không hề yếu ớt, ngay cả khi đau đớn cũng không kêu một tiếng. Anh dễ dàng nhận ra khi nào cô giả vờ ngoan hiền và anh luôn vờ như không hiểu. Nhưng ánh mắt của Tống Ni quá quyến rũ, thi thoảng dường như anh tình nguyện rơi vào cái bẫy của cô. Đến cuối cùng, anh đã bị cô mê hoặc và không thể thoát ra. Đàm Tranh nói: "Hễ em nhìn anh, anh lại muốn ôm em vào lòng." Tống Ni nghĩ, nếu có thể dễ dàng quyến rũ một người đàn ông như Đàm Tranh, cô đã không cần phải giả vờ ngoan hiền.. Câu chuyện về cô chủ kiêu ngạo thích giả vờ ngoan hiền và tay đua xe đã giải nghệ cuốn hút và bướng bỉnh.