Chương 15

“Không có chuyện gì.” Tiết Chu Thăng cúi đầu nhìn ngón tay thiếu niên không ngừng run rẩy.

“Tôi dẫn cậu ta đi ngay, gặp lại sau.” Andrew ôn hòa cười cười, trực tiếp điều khiển Mị Ma xoay người rời đi.

Tiết Chu Thăng cảm thấy cảnh thiếu niên bị siết chặt tay đến trắng bệch không đúng lắm, lập tức theo sau, ngay lúc quẹo qua hành lang phát hiện hành lang không một bóng người.

Dãy phòng không người qua lại, một góc nào đó không khí dao động.

“Cậu đúng to gan a ——” Theo âm thanh Andrew trầm thấp vang lên, một giây sau, Mị Ma dịch chuyển xuất hiện bị hắn bóp chặt phần gáy tàn nhẫn ném vào tường, sức lực to lớn, xương cốt phát ra tiếng kẽo kẹt.

“Tôi không phải Cố Vị Minh.” Andrew lộ răng nanh, cả người sát ý không hề che gấu. Trên cánh tay nổi gân xanh: “Tính tình không tốt vậy đâu.”

Hai chân Mị Ma lơ lửng, mặt nghẹn đỏ, cậu bị áp chế đến mức ngay cả biến hình cũng không cách nào biến về, chỉ có thể dốc hết toàn lực cơ thể con người kéo tay Andrew ra.

Đúng lúc này máy truyền tin treo bên hông Andrew vang lên. Hắn hơi do dự nhưng vẫn chọn nhận, bên trong truyền đến tiếng Cố Vị Minh: “Các anh ở đâu?”

“Ở ngoài, sao vậy?” Âm thanh của Andrew dịu dàng đến độ chảy ra nước, “Nhớ anh à?”

“Đừng nói nhảm. Bên em báo vòng ngăn cách đã mở, anh dẫn cậu ta đi làm gì?”

“Anh đang trông cậu ta đây, chút dẫn cậu ta về, nguyên nhân thì gặp mặt rồi giải thích với em sau.”

“… Anh đừng quậy đấy, Mị Ma là phía trên chỉ đích danh muốn giữ lại, Quỷ Vương cũng không buông tha cậu ta dễ dàng.”

“Anh biết anh biết. Anh làm việc em cứ yên tâm đi.” Andrew cười ha hả tán dóc đôi câu với Cố Vị Minh rồi ngắt liên lạc. Con mắt màu đỏ của hắn khôi phục bình thường, thả tay ra, nhìn Mị Ma co lại trên đất: “Coi như cậu mạng lớn.”

Muộn một hồi Andrew mới mang Mị Ma về, Cố Vị Minh đã ở ký túc xá chờ họ.

Anh liếc nhìn Mị Ma bị Andrew ném xuống đất, nghiêm mặt hỏi Andrew: “Cổ cậu ta xảy ra chuyện gì?”

“Vết thương nhỏ, ngủ một giấc thì tốt rồi.” Andrew cười híp mắt bước lên muốn ôm anh, lại bị từ chối.

“Đừng nghiêm túc vậy chứ, honey.” Andrew dửng dưng như không, “Cậu ta muốn chạy, anh bắt về thôi mà.”

“Là anh mở vòng ngăn cách.”

“Là anh. Anh tưởng một ma vật cấp thấp không có lá gan đó, anh sai rồi.” Andrew liếc nhìn Mị Ma, “Bây giờ anh cảm thấy trực tiếp nhốt câu ta lại hay hơn. Honey…”

“Anh ra ngoài trước đi.” Cố Vị Minh nói.

“Được, anh đứng ngoài cửa, nếu không giải quyết được thì gọi anh một tiếng —— ”

Cố Vị Minh trực tiếp đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại anh và Mị Ma.

Mị Ma ngồi dưới đất không biểu cảm gì.

“Tôi rất xin lỗi, do tôi thất trách.” Cố Vị Minh đi tới trước mặt cậu nửa ngồi nửa quỳ.

Mị Ma mở mắt liếc nhìn anh một cái.

“Biết rõ tính khí Andrew không tốt còn an bài ảnh đến, do tôi cân nhắc không kĩ lưỡng. Tôi xin lỗi cậu. Nhưng Andrew nói cậu muốn chạy trốn, tôi tin trong ấy có khả năng hiểu lầm gì đó, cậu muốn nói gì không? Nếu cậu muốn gì, cứ nói thẳng, mọi chuyện đều có thể thương lượng, đúng không?”

Ngoài cửa Andrew lớn tiếng nói: “Cậu ta muốn chạy thật! Anh để cậu ta đi đọc ký ức của giảng viên đại học, cậu ta chạy tìm giai đẹp trong cả đám người, còn chuẩn bị hỏi đối phương tên để lập khế ước!”

“Cậu thấy chưa, theo lời ảnh nói, cậu hành động không theo an bài tạo nên sự hiểu lầm.”

Ván cửa loảng xoảng điên cuồng vang lên: “Honey, đừng bị cậu ta lừa! Không phải hiểu lầm! Anh thấy cậu ta muốn chộp linh hồn con người kia lắm rồi!”

“… Anh câm miệng!”

Ngoài cửa an tĩnh.

Cố Vị Minh kiên trì đợi.

Vẫn mãi buồn bực không lên tiếng Mị Ma lầm bầm hỏi: “Con người lên Thiên Đường, có thể chuyển thế không?”

Cố Vị Minh trầm ngâm: “Trên lý thuyết, nếu con người đưa ra yêu cầu chuyển kiếp. Cũng không nhất định phải ở lại Thiên Đường.”

Mị Ma cúi đầu không nói.

“Cậu nhìn thấy người quen sao?” Cố Vị Minh hỏi, “Anh ta chuyển thế?”

Mị Ma thấp giọng nói: “Tui không xác định, tui không chạm tới linh hồn.”

“Cậu muốn chạm vào linh hồn con người, cậu không biết mình năng lực sao?”

“Tui biết.” Mị Ma lầm bầm: “Thế nhưng anh ấy không sợ thuật mê hoặc của Mị Ma.”

“… Kiếp trước anh ta là ai?”

“Thánh Kỵ Sĩ.”

Cố Vị Minh thở dài: “Như vậy à. Xã hội loài người thời Trung cổ được thống trị làm chủ bởi tôn giáo, nên tín ngưỡng ánh sáng đủ để giúp Thánh Kỵ Sĩ có lập trường kiên định chống đỡ mê hoặc của ma vật. Nhưng bây giờ khác rồi, tín ngưỡng của con người với thần linh giảm mạnh, nên sức mạnh thần linh không mạnh mẽ như trước. Bây giờ anh ta chỉ là người bình thường, cậu tùy tiện tiếp xúc linh hồn của anh ta, có khả năng dẫn đến tinh thần anh ta rơi vào hỗn loạn, lúc đó cậu phải đối mặt với hậu quả ngồi tù. Trong mấy cuốn sách này viết rõ, đó là thường thức cơ bản nhất. Nếu cậu chịu khó đọc sách, vượt qua kiểm tra, hôm nay cậu sẽ không làm chuyện liều lĩnh như thế.”