Mê Hành Ký

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mê Hành Ký (Tam Mê Hệ Liệt) - Văn Học Trung Quốc Sang đến Mê Hành Ký, bên cạnh mối tình đầy khó khăn trắc trở của Mộ Dung Vô Phong và Sở Hà Y là hành trình tình yêu êm đềm và ấm áp của Ngô Du và Đường …
Xem Thêm

Chương 18: Giang hồ khoái báo
Tuy trong phòng vẫn phải đốt một chậu sưởi be bé, ánh mặt trời xán lạn tháng Ba đã rạng rỡ xuyên qua song cửa trang trí hình hoa bằng lăng rọi khắp phòng. Sân viện hoa tươi mới, khung cảnh tràn trề ý xuân.

Mộc Huyền Hư pha một ấm trà mới, bưng ra ngoài phòng ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế mây đặt chính giữa viện.

Hắn gần như sắp quên đi những ngày nhàn rỗi tắm nắng như thế này.

Trải qua ba năm trốn chui trốn nhủi người không ra người quỷ không ra quỷ, hắn đã sớm hiểu ra, trên đời này không gì có thể khiến ngưòi ta yên tâm thanh thản bằng cuộc sống tự do trong sạch.

Mặt trời chính Ngọ sáng chói chiếu lên khóm thạch trúc màu hồng nhạt cạnh chân hắn, mấy con bướm màu tím vờn bay trong đám hoa.

“Đạo pháp tự nhiên.”

Hắn chợt nhớ tới cái câu sư phụ hắn thường đeo trên miệng này.

Tới bây giờ hắn vẫn không hiểu sao sư phụ mình phải làm như thế, sao có thể tàn nhẫn đến vậy.

Càng nghĩ không ra lão cả ngày đem bộ mặt giả dối chường ra với đời thì sẽ có tư vị gì?

Hắn đột nhiên cảm thấy thì ra người gần gũi với mình nhất cũng xa lạ như thế, tựa như ai ai cũng có một vài việc người khác không sao hiểu nổi.

Hắn thà tin Thiết Phong suốt ngày dạy hắn luyện công, giảng Nam Hoa chân kinh cho hắn mới là Thiết Phong thật sự.

Bóng nắng từ từ di chuyển trong đám hoa, mặt hồ xa xa hải âu giỡn nước.

Tiếng vượn kêu trong núi thấp thoáng, gió thổi ngọn cây xao xạc xao xạc.

Thiên nhiên mỹ diệu nhường này. Hắn nhắm mắt lại, đang định lặng lẽ hưởng thụ ngày nắng đẹp đầu tiên sau khi lành vết thương thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Đường Tiềm khoan thai bước vào, nói:

“Thời tiết hôm nay thật đẹp.”

Hắn không xoay người lại, chỉ kéo một chiếc ghế mây khác tới đặt cạnh chỗ mình, cười nói: “Trừ phi ánh dương cũng có cân nặng, nếu không Đường huynh làm sao cảm thấy được? Mời ngồi”.

Đường Tiềm cười nói: “Ánh dương thì chẳng có trọng lượng, có điều, ánh dương rất ấm áp”.

Cây gậy trúc của hắn đã chạm được vào cái ghế nhưng bản thân hắn thì lại không ngồi xuống: “Tôi đắc ý tới thông báo với Mộc huynh, tuy thương thế của huynh đã lành hẳn nhưng tốt nhất là đừng tùy tiện rời cốc”.

“Hả?”, hắn sửng người, “Tại sao?”.

“Việc này tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Sau cái hôm gϊếŧ Thiết Phong đó, tôi đã viết một tấm thiệp rồi nhờ người đưa tới chỗ Phần Trai tiên sinh, hy vọng lão nhân có thể đăng chuyện này lên Giang hồ khoái báo số gần nhất để tiện chiêu cáo võ lâm. Có như thế, huynh mới an toàn rời cốc được”.

“Tôi cũng đang định đa tạ Đường huynh!”

“Nhưng mà vừa rồi Đường Bồng có báo cho tôi. khoái báo vừa ra lại chẳng đề cập tới chuyện này dù chỉ một chữ”.

Mộc Huyền Hư “phốc” một tiếng đứng phắt dậy, mi mày nheo lại, nói: “Tôi tự mình đi một chuyến, hỏi Phần Trai tiên sinh xem rốt cuộc đây là chuyện gì!”.

Đường Tiềm giữ hắn lại: “Việc này không đơn giản như thế. Ngoài cổng lớn chỉ sợ vẫn đang có người mai phục muốn bắt huynh về quy án”.

Mộc Huyền Hư nói: “Quan phủ đáng nhẽ phải có kết luận rồi chứ”.

Đương Tiềm nói: “Quan phủ phải làm việc theo lệ, từng buớc từng bước kết án. Án này đầu tiên xảy ra ở khu vực núi Võ Đang, thủ phạm đã chết, thi thế đã sớm được chôn ở Loạn táng cuơng. Ắt hẳn tất cả công văn đều đã được chuyển tới huyện nha vùng đấy. Diệp Lâm An cũng ra ngoài phụng lệnh làm việc khác từ lâu, giờ chẳng thấy bóng dáng đâu nữa".

Mộc Huyền Hư cười khổ: “Nói như vậy, tuy vụ án đã kết thúc nhưng tội danh thì tôi vẫn cứ phải cõng trên lưng? Chí ít thì người trên giang hồ chẳng biết chút gì về việc này cả”.

“Gần như thế, có điều huynh không cần lo lắng. Bọn tôi đang nghĩ cách.”

Mộc Huyền Hư vỗ vai Đường Tiềm hỏi: “Vết thương của huynh...”.

Đường Tiềm cười, nói: “Chẳng đáng gì. Có điều, chiêu ‘Dạ khí du sơn’ của sư phụ huynh quả là lợi hại. May mà bên cạnh tôi có một đại phu không tệ cho nên khỏi rất nhanh”.

Mộc Huyền Hư ha ha cười lớn: “Tiểu tử huynh cũng thật có bản lĩnh, đến cả một người cố chấp như Mộ Dung tiên sinh cũng đồng ý giúp huynh. Tôi vẫn luôn cho rằng hai người không đội trời chung đấy...”.

* * *

“Công tử, chúng ta đã tới nơi”, mã phu họ một tiếng dừng ngựa lại, lớn tiếng báo với Đường Tiềm ngồi trong xe.

“Đa tạ”, hắn nhảy xuống xe, đang định rút gậy trúc dò đường, mã phu kia đã không yên tâm chạy tới, kéo tay áo hắn nói: “Khách điếm đi bên này”.

Hắn cười khổ.

Tuy là người mù, hắn không hồ đồ tới mức không nhận ra được đường tới cổng, huống chi nơi này hẳn sớm đã qua lại bao nhiêu lần. Nhưng người tốt bụng nhiều như thế này, hắn cũng chẳng biết làm sao chỉ đành lại nói: “Đa tạ”, rồi tiếp: “Không sao, tôi nhận được đường”.

Mã phu nọ ngập ngừng một lúc mới buông tay, nhưng vẫn không yên tâm theo sau hắn.

Hắn đành tiếp tục cười gượng.

Ngoài cửa tiếng người ồn ã, vừa tới đầu phố, một giọng nói ôn hòa chợt vang lên từ sau lưng hắn: “Xin hỏi, các hạ Là Đường Tiềm, Đường công tử phải không?”.

Giọng nói này hoàn toàn xa lạ.

Hắn đứng lại, quay người qua hỏi: “Không sai, chính là kẻ hèn này. Các hạ là...”.

“Bần đạo Hồng Vũ, người phái Võ Đang.”

Người rành rẽ chuyện chốn giang hồ không thể không nhận ra Hồng Vũ - sư huynh của Thiết Phong - nhân vật thứ hai của phái Võ Đang. Hồng Vũ ước chừng là vị trưởng lão tính tình ôn hòa khiêm nhường nhất trong số các trưởng lão của Võ Đang. Chớ xem ông ta thân hình thấp bé, dung mạo tầm thường, năm xưa ông ta bằng vào ba mươi ba thức Thái âm càn khôn chưởng tung hoành giang hồ, chỉ dựa vào đôi tay không, trong một đêm quét sạch hang ổ của thổ phỉ Quan Đông. Bây giờ tuy tuổi đã hơn sáu chục, người mộ danh tới xin bái sư vẫn cứ nườm nượp cho nên đệ tử của ông ta so với các trưởng lão khác đông hơn tới mấy lần, chỉ tiếc là kẻ kiệt xuất thì không nhiều. Nghe nói đều tại vị này quá mềm lòng, không nỡ khiển trách nghiêm khắc.

Đường Tiềm cung kính chắp tay cúi đầu đáp lễ: “Thì ra là Hồng Vũ đạo trưởng, vãn bối thất kính”.

Hồng Vũ cười nhạt: “Không biết hiện công tử có rảnh chăng? Bần đạo có mấy vị bằng hữu đang đợi ở lầu hai Thính Phong lâu, muốn diện kiến công tử một phen”.

Trong lòng Đường Tiềm cảm thấy kinh ngạc, đành chân thành đáp: “Đạo trưởng là bậc tông sư một đời, vãn bối được gặp mặt đã là vạn hạnh, lại còn quấy quả cơm rượu, làm sao dám nhận?”.

Hồng Vũ kéo tay hắn, cười vui vẻ, khen: “Nhóc con nói năng thật khách khí, bần đạo thích, không cần khách sáo”.

Đường phố lúc hoàng hôn mang mùi rượu nhàn nhạt.

Tửu lâu khác nhau, mùi rượu đưa tới cũng khác nhau.

Chạng vạng chính là lúc Thính Phong lâu náo nhiệt nhất, xe ngựa đỗ trước cổng nhiều tới mức nước chảy không lọt đàn sáo đất Giang Nam, tiếng ca kỹ hát xướng, khách khứa phạt rượu, tiếng ly chén cụng nhau, tiếng bát đĩa va chạm, tất cả ùa hết vào tai.

Đường Tiềm im lặng theo bước Hồng Vũ vào một gian phòng khách rộng rãi trên lầu hai.

Đóng cửa lại, đi qua một tấm bình phong bằng đá Vân Nam trong phòng mùi trầm hương thoang thoảng, không gian yên tĩnh đáng ngạc nhiên.

Hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Hồng Vũ rõ ràng bảo hắn là có “mấy vị bằng hữu” đang đợi, hắn thì lại chẳng nghe thấy tiếng thở của bất kỳ ai. Hắn đột nhiến cảm thấy có chút lo lắng, bởi trực giác mách bảo hắn, trong phòng khẳng định là có mấy người nữa.

Quả nhiên, một giọng nói thân thuộc vang lên từ phía đối diện: “Tiếu Đường tới rồi, mau ngồi xuống, ngồi xuống đây”.

Hẳn mỉm cười quay mặt sang, nói: “Thì ra là Tây Sơn tiên sinh”, nói xong thung dung kéo ghế, ngồi xuống cạnh bàn.

“Ta nói Đường Tiềm cao to dễ nhận, không hề khó tìm. Lão Hồng, ta nói có sai không?”, tiếp đó là một giọng hoàn toàn xa lạ khác, giọng hơi thấp nhưng trung khí đầy đủ.

“Vị ngồi bên trái ngươi là Phần Trai tiên sinh, tên tuổi ông ta hẳn Đường công từ không hề xa lạ”, Hồng Vũ nói.

Đường Tiềm nói: “Ngưỡng mộ đã lâu”.

Phần Trai nói; “Mấy kỳ Giang hồ khoái báo gần đây Đường công tử đều là nhân vật lừng lẫy. Trừ Thu Dương, diệt Song Hồng, khoái đao phạt ác, đại nghĩa diệt thân, trên giang hồ không ai là không phục, không ai là không tán tụng”.

Đường Tiềm cười nhẹ: “Vãn bối chỉ là thanh lý môn hộ cho Đường môn, là việc thuộc chức trách, không dám chối từ. Còn như Lý Thu Dương, nguời này tác ác đa đoan, ai ai cũng muốn diệt hắn, chẳng qua trùng hợp để vãn bối gặp được mà thôi. Lão tiên sinh quá khen, vãn bối thật không dám nhận”.

Chợt nghe một giọng nói già nua vang lên: “Bần đạo nghe nói, tháng trước Đường công tử đã gϊếŧ Thiết Phong đạo trưởng rồi đưa thiệp tới chỗ Tiểu Khưu, nói rằng hắn mới là hái hoa đại đạo thực sự?”.

Phần Trai lão nhân tên tục là Khưu Cận Hoan, người rành chuyện giang hồ không ai là không biết. Người này tuổi gần năm mươi, từng là tài tử nổi tiếng trong giang hồ. Luận tuổi tác thì vẫn chưa coi là “lão nhân”, nhưng lại có địa vị ngang bằng với các tiền bối võ lâm nhất đẳng. Nhiều năm chủ trì sắp xếp các bảng đề danh của giang hồ, lại rất công tâm, nhờ thế rất được quần hùng trong giang hồ kính trọng. Thế mà người này trực tiếp gọi thẳng ông ta là “Tiểu Khưu”, có thể thấy bối phận lại càng cao hơn.

Đường Tiềm cực kỳ kinh ngạc. Người vừa nói rõ ràng ngồi không xa bên phải hắn, thế mà bàn thân hắn đã ngồi đây bao lâu mà chẳng mảy may phát giác ra. Công phu cao thâm mạc trắc của người này có thể nhận ra đôi chút.

Chỉ nghe thấy Phần Trai lão nhân nói: “Vị ngồi bên phải ngươi là khách hiếm có, đã ba mươi năm chưa xuống núi lấy một bước, lão phu dày mặt, muốn để Đường công tử đoán thử xem rốt cuộc là ai?”.

Đường Tiềm đứng dậy cung kính hành lễ, nghiêm trang nói: “Ắt hẳn là Tùng Phong đạo trưởng, vãn bối hận mình đui mù, không có may mắn được thấy phong thái bậc cao nhân”.

Giọng già nua kia cười đáp: “Không cần đa lễ, phụ thân ngươi năm đó là bạn vong niên với bần đạo. từng cùng nhau hẹn phân cao thấp trên đỉnh Võ Đang, về sau ta phái người nhiều lần tới mời ông ta đến phó ước, ông ta lại thế nào cũng không chịu đi, gửi lại cho ta một tấm thϊếp dù có vẻn vẹn mười chữ: ‘khuyển tử có bệnh, thân này không dám đi chết’. Lão phu đọc rồi thở dài, người chí tình chí nghĩa trên đời này không nhiều, Đường Ẩn Đao là một trong số đó!”.

Đường Tiềm trong lòng bất giác buồn bã, đây là lần đầu tiên hắn được nghe chuyện này. Thế rồi ổn định lại tinh thần, nói: “Gia phụ gia mẫu vì đứa con bất hiếu là vãn bối mã hao tâm tổn sức, đã cùng nhau khuất núi rồi”.

Tùng Phong cảm khái nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc! Có điều, tiểu tử nhà ngươi đã học được hết tinh túy của song đao, gần đây tuy Đường môn liên tiếp mất đi cao thủ, chỉ cần còn ngươi, từ nay về sau cũng vẫn có chỗ đứng trên giang hồ”.

Đường Tiềm cúi đầu: “Vãn bối mới vào giang hồ, còn nhiều chỗ lỗ mãng, vẫn phải xin các vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn”.

Tùng Phong vuốt chòm râu dài, từ từ mở miệng: “Lổ mãng thì không có, chỉ là việc của Thiết Phong vẫn phải xin Đường công tử thay mặt hòa giải. Việc của Thiết Phong xảy ra, ta quả thật cực kỳ kinh hãi, đương lúc ấy còn đang bế quan lại tức đến nỗi thiếu chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Đường công tử phải biết, Thiết Phong vốn là người kế thừa phái Võ Đang chỉ định, địa vị trên giang hồ hiển hách, hành sự trên đời cũng được người ta tôn kính. Ta với Hồng Vũ sư đệ nhiều năm nay bế quan tham tu, không hỏi sự đời, tất tật sự vụ của phái Võ Đang đều do Thiết Phong bôn ba xử lý. Mấy năm nay, hắn tuy không có công thì cũng tốn sức. Còn Mộc Huyền Hư đứa trẻ đó, ta vẫn luôn ưa thích hắn, không ngờ lại bị cuốn vào vụ bê bối này. Bây giờ chân tướng đã tỏ, chúng ta đang định chuẩn bị mời nó về Võ Đang làm chủ trì Thái Ất viện. Chỉ là... Đường công tử hẳn cũng hiểu được, thanh danh mấy trăm năm phái Võ Đang chúng ta vạn lần không thể mất trên tay Thiết Phong. Võ Đang quả thật không thể mất cái thể diện này!”.

Đường Tiềm trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Thứ cho vãn bối ngu độn, Mộc công tử vì chuyện này mà phải khốn khổ suốt ba năm, lẩn trốn tứ xứ, thiếu chút nữa thì mất mạng. Như nay trên giang hồ tiếng xấu chưa trừ, oan lớn chưa rửa. Vãn bối cho rằng... ít nhất đem công bố chuyện này ra ngoài, trả lại công bằng cho Mộc công tử. Huống chi, mấy vị công tử của Thí Kiếm sơn trang đã phát thệ phải gϊếŧ cho được hái hoa ác tặc, gần đây đang lùng tìm hành tung của Mộc công tử khắp nơi, nếu như việc này không quyết, Mộc công tử vẫn phải mang mối lo về tính mạng”.

Tùng Phong nói: “Mộc Huyền Hư là đệ tử Võ Đang, từ nhỏ đã nổi danh nhưng vào đời chưa lâu, cũng rất ít khi lộ diện trên giang hồ. Nói thật nó vốn là đứa trẻ sơ sinh người nhà bỏ ngoài sơn môn, tên cũng là do Thiết Phong đặt cho. Chúng ta đã thương lượng một chút, cho rằng không bằng để nó đổi tên, ta đích thân nhận làm đệ tử. Thiết Phong đã chết, việc này cũng chẳng làm sao. Đường công tử không nói ra thì cũng chẳng ai biết được, không biết ý kiến công tử ra sao?”.

Đường Tiềm lạnh nhạt hỏi: “Nếu thật như đạo trường nói xin hỏi công đạo ở đâu?”.

Tùng Phong vỗ vỗ vai hắn, than rằng: “Công tử vẫn là người trẻ tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, không biết phong ba hiểm ác chốn giang hồ. Trên giang hồ không có việc gì sóng cũng đã cao ba thước huống chi có việc? Địa vị của Võ Đang trên giang hồ hẳn công tử cũng biết, gánh lấy mối nhục này, đến ta còn cảm thấy không mặt mũi nào mà gặp người khác. Có lời rằng, không thể vạch áo cho người xem lưng, Đường môn mấy năm nay náo loạn không ra thể thống, chẳng phải cũng là tiếng xấu truyền xa, người người chán ghét sao? Hiện giờ Đường công tử tuổi trẻ tài hoa, bần đạo cực kỳ yêu thích, tương lai nếu Đường môn gặp chuyện, Võ Đang chúng ta quyết không khoanh tay đứng nhìn. Việc này thôi thì việc lớn hóa nhỏ, được chăng? Về phía Mộc Huyền Hư, công tử không cần lo, nó trước nay đều rất nghe lời ta”.

Đường Tiềm trầm mặc hồi lâu, rồi đứng dậy, nói: “Phần Trai tiên sinh, nếu vãn bối đoán không sai, đây chính là nguyên nhân các vị đem chuyện của Thiết Phong im đi không công bố, phải không?”.

Phần Trai nói: “Ta và Tùng Phong đạo trưởng quen biết bao nhiêu năm nay, việc này quan hệ tới địa vị và thanh danh Võ Đang trong giang hồ, đương nhiên phải thận trọng hành sự”.

Đường Tiềm lạnh lùng hỏi: “Vãn bối chỉ muốn thỉnh giáo lão tiên sinh, chuyện của Thiết Phong, Giang hồ khoái báo rốt cuộc đăng hay không đăng?”.

Phần Trai cười nói: “Người trẻ tuổi, không nên cố chấp như thế...”.

Sắc mặt Đường Tiềm đã tái đi, nói: “Mấy vị ngồi đây trước nay đều là tiền bối võ lâm, vãn bối rất mực kính phục, vãn bối ngu si, những lời vừa rồi của các vị, vãn bối quá thật không dám thụ giáo”.

Phần Trai than: “Dù công tử không nghĩ cho danh dự của Võ Đang thì cũng nên nghĩ cho tương lai của Đường môn. Nay Đường môn nguy cơ trùng trùng, đang cần chi viện từ khắp nơi. Việc này lắng xuống, Võ Đang ắt sẽ giao hảo với Đường môn, giúp Đường môn qua được ải khó này, thế nào?”.

Đường Tiềm cười lạnh: “Thì ra Phần Trai tiên sinh cũng là thuyết khách, vãn bối bất tài nhưng cũng có thể cân nhắc quan hệ lợi hại. Chỉ là hai chữ công dạo, trước nay không liên quan gì tới quan hệ”, nói xong chắp tay, xoay mình bỏ đi, “Vãn bối cáo từ”.

Hắn đẩy cửa bước ra, phất tay áo đi thẳng, bỏ lại đám người trong phòng bối rối.

Gió đêm phất nhẹ, người đi đường vẫn rất đông đúc. Trong đầu hắn là một khoảng hỗn loạn. Hắn đột nhiên có chút hối hận, hối hận bản thân sao không khôn khéo chút nào, không suy nghĩ cho tương lai của Đường môn đang được ngày nào hay ngày ấy. Kết giao với Võ Đang, chỗ dựa to lớn ổn định như thế mà mình lại vì một thoáng bồng bột mà đánh mất cơ hội. Thật không biết Đường Tầm nghe rồi sẽ nghĩ sao! Đối địch với mấy lão nhân có khả năng nhất cử nhất động khuấy đảo giang hồ này thì liệu có được kết cục tốt đẹp gì đây?

Mình làm sai rồi sao?

Hắn chậm chạp thả bộ đầu phố, ngơ ngẩn mất hồn, lòng rối như tơ vò, không kìm nổi cứ thở vắn than dài.

***

Hoàng hôn.

Mặt hồ sóng yên gió lặng, nước trong như ngọc, khoảng nước và trời ráng chiều đỏ như máu, tỏa ra mấy đạo ánh sáng màu vàng chói mắt.

Rặng liễu ven đê đã đâm cành vàng nhạt, khí vị mùa xuân ùa lên từ trong bùn đất, tiếng chim hót trong núi vang động một vùng trời màu bích, cùng với đàn cá hồng tranh ăn trong hồ càng tôn lên vẻ sống động thú vị.

Gió ấm miên man, cành liễu phơ phất, chàng đã ngồi chăm chú ngắm nhìn những gợn sóng lăn tản trên mạt hô rất lâu.

Cho tới khi Đường Tiềm tới bên cạnh, Mộ Dung Vô Phong mới choàng tỉnh: “Tìm ta có việc gì?”.

“Huynh nhất định đoán không ra, vừa rồi ai tới tìm ta", Đường Tiềm vén vạt áo, ngồi xuống ghế đá.

“Sợ rằng lần này ta lại đoán trúng rồi, là Hồng Vũ đạo trưởng của Võ Đang đúng không?”, Mộ Dung Vô Phong nhạt giọng nói, “Lần này thì ta không phải là đoán, ông ta cũng tới tìm ta. Ta viện cớ đang có bệnh nhân, không gặp. Sau đó ta phái người đi tìm huynh thì huynh đã đi rồi”.

“Có phải ông ta cũng muốn tìm Mộc Huyền Hư?”

“Không sai. Phỏng chừng Võ Đang sớm đã có được tin tức, bọn họ không thế mất thế diện phen này cho nên muốn nghĩ cách dàn xếp ổn thỏa.”

“Mộc Huyền Hư nghĩ sao?”

“Hắn lửa bốc ba trượng, nói Võ Đang không trả lại sự trong sạch cho hắn, hắn thề không về Võ Đang.”

“Hình như tính khí hắn đúng là thế này.”

“Huynh thì sao?”, Mộ Dung Vô Phong nhìn hắn hỏi: “Huynh nghĩ sao?”.

Đường Tiềm cười khổ: “Ta còn chưa bắt đầu nghĩ thì đã đắc tội với người ta hết rồi”.

“A?”

“Vì chuyện lần này, đến cả Tùng Phong đạo trưởng nhiều năm không xuất sơn cũng đích thân tới Thần Nông trấn.”

Ánh mắt Mộ Dung Vô Phong chợt sắc bén, kinh ngạc thốt. “Thể diện Đường huynh thật là lớn!”.

“Không chỉ là Tùng Phong, còn có cả Phần Trai và Tây Sơn hai vị lão tiên sinh!”, trong giọng nói của Đường Tiềm còn mang chút trào phúng bỡn cợt.

“Mấy lão đầu ấy đều đến cả rồi sao?”, Mộ Dung Vô Phong không nhanh không chậm hỏi.

“Đều là thuyết khách Tùng Phong mời tới, muốn đem chuyện này dìm đi, coi như không có... để Mộc Huyền Hư gánh tiếng ác tới cùng.”

“Huynh nói sao?”

“Đương nhiên ta đòi trả lại công đạo cho Mộc Huyền Hư”, Đường Tiềm đưa đôi mắt trống rỗng của mình nhìn Mộ Dung Vô Phong thong thả nói: “Chỉ là ta thực không ngờ tới, đám trưởng bối ngày thường ta kính trọng nhường ấy lại là loại người này!”.

Đối với vấn đề này, Mộ Dung Vô Phong không đáp, cũng không biết phải đáp sao.

Nghĩ ngợi một lúc, chàng lại hỏi: “Nói như vậy, Phần Trai cố ý cắt bỏ tin về Thiết Phong?”.

Đường Tiềm gật đầu: “Nếu như Giang hồ khoái báo không đăng, dựa vào mấy cái miệng của đám người ta với huynh, chỉ sợ rất khó công bố với chúng nhân”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Việc này không hề khó. Chúng ta chỉ cần đem việc này viết cả lên thϊếp, bên trên ký tên ta, huynh và Diệp Lâm An, lại tìm mấy người thợ khắc in mấy vạn bản, phát tán rộng ra là được. Phần Trai dù có muốn bịt kín tin tức cũng chẳng làm sao được. Huynh chỉ cần tìm người có tiền bỏ ra khoản phí ấy là được”.

Đường Tiềm vỗ vai Mộ Dung Vô Phong cười nói: “Nhắc đên người có tiền, huynh chính là một người rất có tiền”.

Mộ Dung Vô Phong khẽ cười: “Việc tiền nong huynh không cần lo, bất kể thế nào chúng ta cũng không để việc lần này uổng phí”.

“Thế thì tốt quá rồi!”, Đường Tiềm mừng ra mặt, nhưng lại chợt lo âu, “Chỉ là làm như thế, Đường môn và Vân Mộng cốc đều sẽ đắc tội lớn với Võ Đang, hậu quả thế nào huynh không thể không cân nhắc”.

“Ta chẳng thấy tương lai có việc gì cần nhờ tới Võ Đang, ta chẳng qua chỉ là một đại phu mà thôi”, Mộ Dung Vô Phong nhìn hắn, ý tứ sâu xa nói, “Hậu quả ấy huynh nghĩ tới chưa?”.

Đường Tiềm trầm mặc hồi lâu, đáp: “Nghĩ rổi, Ta không phải là người quá thực tế, cũng chẳng rõ làm như thế rốt cuộc có ổn hay không”.

Ánh mắt Mộ Dung Vô Phong rời ra phía xa: “Có lúc, một thoáng xung động trước khi hối hận là chân thực nhất”.

Đường Tiềm trầm ngâm, chợt nói: “Kỳ thực... huynh không cần giúp ta như thế”.

Mộ Dung Vô Phong chầm chậm nói: “Huynh có thể nhận lời với ta một việc không?”.

“Việc gì?”

Chàng đăm đăm nhìn về phương xa, nói: “Tương lai có một ngày, Vân Mộng cốc và Đường môn lại có chuyện can qua, huynh có thể bảo vệ con gái ta an toàn không?”.

Đường Tiềm sững người, cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng chân thành đáp: “Ta nhận lời với huynh”, nói rồi chợt hiểu ý tứ trong đó, trong lòng không khỏi nặng nề, lại thở dài nói: “Huynh cả nghĩ rồi”.

Mộ Dung Vô Phong nhìn một khoảng nước biếc mênh mông mù mịt trước mặt, bình tĩnh nói: “Trời tối rồi, huynh về đi".

Trên mặt nước, một chiếc thuyền gỗ treo đèn l*иg bồng bềnh trôi về phía chàng.

Gió trời dịu êm, hương thầm phảng phất, dưới ánh trăng lúc hoàng hôn, màu áo tím quen thuộc nhường này…

“Nàng tới rồi...”, khuôn mặt trắng tái cùa chàng chợt có chút sáng lên.

Cô gái áo tím cầm đèn, từ đầu thuyền nhẹ nhàng nhảy lên bờ tay vén ống quần, đôi chân để trần, bước lên từng bậc. Nàng vĩnh viễn chẳng bao giờ chịu đi đứng cho bình thường, toàn nhún nhảy, thoáng cái đã tới trước mặt chàng như một cơn gió.

Chàng nghênh đón, chăm chú nhìn rất lâu, chỉ cảm thấy tất thảy trước mắt mù mịt như mộng, run giọng hỏi: “Hà Y, lúc nào thì nàng đưa ta đi?”.

“Làm sao thế? Còn đang tốt, sao lại muốn đi?”, bóng hình kia tới trước mặt chàng, vuốt ve khuôn mặt chàng, nhẹ giọng nói: “Thϊếp tới thăm chàng... xem chàng sống có tốt không”.

“Ở lại đi... đừng đi nữa!”, chàng với tay túm lấv áo nàng nhưng chỉ nắm vào không khí, thân thế lao đi, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.

“Chàng gầy quá... lại gầy đi rồi...”, giọng nói dịu dàng kia nhẹ than bên tai chàng, nàng cúi mình xuống, đắp lại chăn phủ trên chân cho chàng: “Hứa với thϊếp, tự chăm sóc bản thân cho tốt, có được không?”.

Một trận gió khẽ thổi tới, bóng hình theo gió lung lay.

Chàng đột nhiên xoay người đi, cắn chặt răng, quay lưng lớn tiếng nói với nàng: “Hà Y, ta biết nàng không phải là thật…”

“Chỉ cần chàng vui, sao cứ nhất định phải là thật?” bóng hình kia nói.

Khuôn mặt nàng trắng bệch, trắng như xương khô trong phẫn mộ.

Trừ cái lần bị thương lúc trước, khuôn mặt nàng luôn luôn có sắc hồng.

Trong lòng chàng đau đớn, nghẹn ngào hỏi: “Hà Y... nói cho ta, lúc ấy... thời khắc cuối cùng ấy, nàng có đau đớn không?”.

Nàng cười nhẹ, không đáp.

Hết lần này tới lần khác chàng mơ thấy nàng bị đè dưới tảng đá lớn, lúc hấp hối, nàng đưa đôi mắt đẫm lệ, đau khổ bất lực nhìn chàng, còn bản thân chàng thì ở bên lo tới phát cuồng nhưng chẳng thể làm được gì.

“Đương nhiên không đau đớn, sao chàng lại nghĩ như thế?”, đôi tay nàng nhẹ nhàng đặt lên ngực chàng, thì thầm: “Chàng cứ thích nghĩ ngợi lung tung...”.

Chàng ngơ ngẩn sững sờ hồi lâu rồi chợt thở dài: “Nếu không phải vì ta, nàng cũng sẽ chẳng chết sớm thế”, thoáng chốc mặt mày buồn rầu, tâm ý nguội lạnh. Cảnh tượng trước mắt bỗng tan biến như mộng ảo, hòa vào màn đêm mênh mang, bóng áo tím kia cũng theo một tiếng vượn kêu thảm thiết mà tan vỡ, lùi xa dần theo ánh đèn hồng nhạt rồi biến mất không thấy đâu nữa.

“Hà Y… ta phải quên nàng đi”, chàng bừng tỉnh nhắc lại với bản thân một câu đã nhủ thầm trong lòng mấy nghìn lần.

Thêm Bình Luận