Trước đầu xe, một chiếc xe mô tô không có biển số xe đổ dưới mặt đất.
Kỷ Dư Thư không chút suy nghĩ, vươn tay muốn giúp đỡ.
Khi hai cổ tay trắng nõn xuất hiện ở trước mắt, Tần Hướng Hải ngẩn người.
"Rất xin lỗi, anh không sao chứ?" Kỷ Dư Thư thấy đối phương vẫn cúi đầu, lo lắng có phải anh ta đã bị thương rồi không.
“Có chỗ nào không thoải mái sao? Có cần gọi xe cấp cứu không? Hay là tôi đưa anh đến bệnh viện?" Tần Hướng Hải nghe vậy thì lắc lắc đầu.
"Vậy tôi giúp anh nâng xe dậy nhé."
"… Ừm."
Thật ra Tần Hướng Hải vốn định nói không cần, nhưng không biết vì sao, lời nói đến bên miệng lại thay đổi.
Dáng người Kỷ Dư Thư trông cao gầy thanh mảnh, nhưng thật ra rất khoẻ, cùng Tần Hướng Hải hợp sức, chỉ trong mấy chục giâu đã nâng được chiếc xe mô tô phân khối lớn này lên.
Kỷ Dư Thư nhìn một chút, có lẽ chiếc xe mô tô này và người lái cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nghĩ một chút, cô vẫn lấy từ trong túi áo khoác ra một tấm danh thϊếp: "Anh xem một chút xem anh có cần đi kiểm tra không? Nếu có chuyện gì anh có thể liên lạc với tôi qua số điện thoại ở trên đó." Tần Hướng Hải cụp mắt nhìn.
Xuyên qua mi mắt chính là một tấm danh thϊếp viền vàng với kiểu dáng đơn giản.
Phía trên có ba hàng chữ, là họ tên, số điện thoại và chức vụ trong công ty.
Kỷ Dư Thư phát hiện ra hình như người đàn ông này không có ý định nhận lấy danh thϊếp của cô, khi cô đang định rút tay về Tần Hướng Hải lại đột nhiên cầm lấy danh thϊếp, sau đó, ngẩng đầu, hỏi một câu: "Cô không sợ tôi là kẻ lừa đảo?
Khi Kỷ Dư Thư nghe thấy câu hỏi này cô vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Nguyên nhân cũng không phải vì vấn đề của mình, mà là khuôn mặt của người đàn ông ở đối diện.
Đó là một khuôn mặt rất trẻ tuổi, mũi cao, môi mỏng, ngũ quan hài hoà, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao thẳng, gầy nhưng không mỏng manh, cho dù chỉ mặc chiếc áo hoodie màu đen đơn giản kết hợp với quần jean ống đứng, nhưng cũng vẫn cực kỳ tuấn tú.
Rất có mùi vị đàn ông, nhưng lại có tinh thần phấn chấn của một chàng trai trẻ tuổi.
Thật ra có một câu Trần Thanh Nhã nói không sai.
Thật ra cô cũng là người mê sắc đẹp.
Tuy rằng không đến mức trông mặt mà bắt hình dong, nhưng khi một người đàn ông hợp mắt xuất hiện ở trước mặt mình, cô vẫn sẽ thất thần.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Hướng Hải thấy rõ gương mặt Kỷ Dư Thư.
Ngoài dự đoán, là một người đẹp xuất sắc.
Dáng vẻ thanh thoát, ngũ quan thanh tú, mái tóc dài đen nhánh được buộc cao tóc đuôi ngựa, trên vùng trán trắng nõn có vào sợi tóc rủ xuống, trông gọn gàng sạch sẽ đồng thời cũng cho người ta một loại cảm giác thân thiết.
Chức vụ trên danh thϊếp lại là một vị trí dù có ra xã hội rèn luyện mấy năm cũng không thể kiếm nổi.
Nhưng nếu nói người phụ nữ trước mặt mình là sinh viên, chỉ sợ cũng sẽ không có ai nghi ngờ.