Chương 3: Chọn gia sư

Cô cũng không để lời Trần Thanh Nhã nói trước khi rời đi ở trong lòng, mà bắt đầu tìm kiếm gia sư riêng.

Bởi vì không thể để xảy ra một chút sai sót nào, cho nên càng cần phải chuẩn bị trước.

Cô nói với Kỷ Manh Manh chuyện này, vốn dĩ cho rằng Kỷ Manh Manh sẽ phản đối, dù sao, con gái của cô là một đứa bé có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ, từ trước đến giờ cô bé không thích người lạ vào trong nhà, nhưng không ngờ, lần này Kỷ Manh Manh lại không suy nghĩ quá lâu mà đã gật đầu đồng ý.

"Mommy yên tâm, Manh Manh đều hiểu."

"Mommy là muốn tốt cho Manh Manh, cho nên Manh Manh phải nghiêm túc học tập, không để mommy lo lắng." Sau khi nghe con gái ngây thơ nói, trái tim Kỷ Dư Thư cũng mềm nhũn ra.

Cô ôm chặt lấy con gái: "Manh Manh đúng là trái tim nhỏ của mommy."

Kỷ Manh Manh cũng học theo động tác của cô, cô bé ôm chặt Kỷ Dư Thư: "Mommy cũng là bảo bối lớn của Manh Manh." Sau khi hai mẹ con tương thân tương ái một hồi lâu, cuối cùng cũng quay lại chủ đề chính lần nữa.

"Manh Manh cũng không cần phải gấp gáp, chúng ta cứ từ từ chọn từng người một, nhé?"

“Vâng, mommy."

Vì thế, sau khi Kỷ Dư Thư tan làm, Kỷ Manh Manh tan học, phần lớn tinh thần đều đặt ở trên việc chọn gia sư riêng cho Kỷ Manh Manh.

Có thể là bởi vì Kỷ Dư Thư đưa ra mức lương rất hậu hĩnh, là mức lương gấp hai lần giá trên thị trường, cho nên cho dù điều kiện có khắt khe, cộng thêm một loạt điều kiện dài nữa, nhưng vẫn có rất đông người đến đăng ký, đặc biệt sinh viên của trường đại học A và trường đại học B lân cận là nhiều nhất.

"Manh Manh, người này thế nào?"

"Không muốn, rất xấu."

"Manh Manh, người này thì sao? Vừa hay anh ấy còn học khoa giáo dục trẻ em."

"Không muốn, quá xấu."

"Manh Manh, vậy…"

"Không muốn." Kỷ Manh Manh nhăn mũi lại, có chút ghét bỏ đẩy ảnh chụp ra xa: "Khuôn mặt của chị gái này đã phẫu thuật rồi."

"… Kỷ Manh Manh."

"Kỷ Manh Manh có mặt!"

Nhìn con gái chớp chớp đôi mắt to tròn, gương mặt ngây thơ vô tội, Kỷ Dư Thư cực kỳ bất đắc dĩ.

"Con tưởng mình đang chọn sắc đẹp sao? Hơn nữa trước đó mommy cũng đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được trông mặt mà bắt hình dong, càng không được nói thẳng người ta xấu, đó là vô cùng không lễ phép và lịch sự."

"Con đều coi như gió thổi bên tai sao? Hả?"

Kỷ Dư Thư hiếm khi xụ mặt chuyện với con gái.

Ở trong lòng cô con gái vô cùng ngoan ngoãn, chỉ có một điều có khiến khiến người ta buồn lòng, đó chính là Kỷ Manh Manh là người mê sắc đẹp.

Hoàn toàn mê sắc đẹp.

Bởi vì Kỷ Manh Manh vẫn còn nhỏ, cho dù có nói thẳng thắn một chút, phần lớn mọi người đều sẽ không để trong lòng, bao gồm cả Kỷ Dư Thư, huống chi, con người vốn đã có bản năng và xu hướng theo đuổi cái đẹp, ở trong thế giới hiện đại sắc đẹp cũng không có ý châm biếm gì.

Khi đó Kỷ Dư Thư nói chuyện này với Trần Thanh Nhã, Trần Thanh Nhã còn cười nói: "Đây không phải là mẹ thế nào con gái như vậy sao? Manh Manh chính là di truyền từ cậu đó." Kỷ Dư Thư lập tức trừng mắt, đang muốn nói cô đâu có như vậy, nhưng nghĩ đến ba ruột của Manh Manh, lời nói lại nuốt ngược vào trong.

Trần Thanh Nhã thấy cô vẫn có chút lo lắng, vỗ vỗ bả vai cô an ủi: "Yêu cái đẹp là bản tính trời sinh của con người, Manh Manh lại là một đứa bé xinh đẹp như vậy, mẫn cảm với vẻ đẹp hơn những người khác một chút cũng không có vấn đề gì."

"Ừm."

Kỷ Dư Thư cũng chấp nhận cách nói này.

Không ảnh hưởng tới toàn cục.

Cho đến một lần Kỷ Manh Manh phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, khi bác sĩ tới tiêm cho cô bé có chút không ưa nhìn, Kỷ Manh Manh lại trực tiếp khóc thét tới ngất xỉu, lúc này vấn đề của Kỷ Dư Thư mới chính thức bắt đầu.

Sau đó, dưới sự giới thiệu của quản lý, cô tới một khoa tâm thần, sau khi đưa Kỷ Manh Manh tới kiểm tra, cô đã để cô bé điều trị tâm lý.

Điều trị cho tới khi cô quyết định đưa Kỷ Manh Manh về nước mới kết thúc.

Chưa kể, ít nhất bây giờ Kỷ Manh Manh đã có thể kiềm chế cảm xúc yêu ghét từ cái nhìn đầu tiên về xấu đẹp ở trong lòng, sau đó thông qua tiếp xúc để tạo ra ấn tượng độc lập không phụ thuộc vào vẻ xấu đẹp bên ngoài, mà không phải trực tiếp thể hiện ra mặt.

Nhưng khi ở trước mặt Kỷ Dư Thư, bởi vì cô là người Kỷ Manh Manh tin tưởng nhất, cho nên cô bé vẫn không chút che giấu.

Giống như bây giờ.

"Manh Manh không để lời nói của mommy vào tai này ra tai kia, Manh Manh biết không thể nói thẳng ở trước mặt người ta, nhưng mommy không phải người lạ mà." Kỷ Manh Manh vừa nói, vừa nghiêng đầu: "Mommy là mommy của Manh Manh, Manh Manh không muốn gạt mommy." Kỷ Dư Thư nghe vậy thì giật mình.

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi thở dài.