Nhìn thấy sự im lặng ở trong mắt Kỷ Dư Thư, Trần Thanh Nhã thở dài.
Cô ấy đã tận mắt chứng kiến, khi thiếu Kỷ Manh Manh Kỷ Dư Thư có dáng vẻ gì.
Trông cô như một cơ thể xinh đẹp không có linh hồn, trống rỗng đến đáng sợ.
Bởi vì từ nhỏ Kỷ Dư Thư đã cực kỳ thiếu thốn tình cảm vì hoàn cảnh gia đình, mà Kỷ Manh Manh xuất hiện, không đơn thuần chỉ là lấp đầy tình thân thiếu thốn của cô mà còn khiến cô cảm nhận được thế nào là tình yêu.
Những điều đó đều là sự khát vọng khi còn nhỏ của Kỷ Dư Thư.
"Thật ra, cũng không phải quá lo lắng." Thấy Kỷ Dư Thư có chút ngơ ngẩn, Trần Thanh Nhã có chút hối hận vì mình nhất thời lanh mồm lanh miệng, cô ấy an ủi: "Manh Manh là đứa bé thông minh như vậy, ở khu này lại nổi tiếng về an ninh, chỉ cần khi chọn lọc cậu chú ý một chút là được…" Trong đầu Trần Thanh Nhã đột nhiên lóe lên, cô ấy kêu to một tiếng: "Có rồi!" Kỷ Dư Thư bị tiếng kêu phấn khích này kéo suy nghĩ đang bay xa lại.
Cô chớp chớp mắt hỏi: "Có cái gì? Cậu mang thai sao?"
Trần Thanh Nhã nghe vậy thì trừng mắt nhìn cô một cái: "Mang thai cái gì, bà đây còn muốn chơi thêm mấy năm nữa, ồ không, là hưởng thụ thế giới của hai người thêm mấy năm nữa…" Ở dưới đôi mắt hạnh như nhìn thấy mọi việc của Kỷ Dư Thư, Trần Thanh Nhã hắng hắng giọng, quyết định không nói tiếp đề tài này nữa.
"Ôi đừng nói chuyện của tớ, chúng ta nói chuyện gia sư riêng của Manh Manh đi."
"Hả?"
"Tớ nhớ tới một ứng cử viên tốt."
Kỷ Dư Thư ngờ vực nhìn cô: "Ứng cử viên tốt? Cậu thì có ứng cử viên tốt gì chứ?" Người khác thì Kỷ Dư Thư không thể chắc chắn, nhưng Trần Thanh Nhã chính là một tay chơi lão luyện tiêu chuẩn, một lần nghiêm túc duy nhất của cô ấy chính là khi chọn chồng, nghe nói đó là một người đàn ông tốt có một không hai trên đời, nhưng người đàn ông này tốt tới mức nào, Kỷ Dư Thư kỳ thật sự chưa từng gặp, cũng đều là nghe Trần Thanh Nhã nói.
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô ấy, cũng không tệ lắm.
"Kỷ Dư Thư, nét mặt của cậu là thế nào vậy?" Trần Thanh Nhã thở phì phò: "Ứng cử viên này của tớ thật sự rất tốt, vô, cùng, tốt."
“Được rồi được rồi, vô cùng tốt." Kỷ Dư Thư bất đắc dĩ, cũng lười tranh cãi với cô ấy: "Cậu nói xem ứng cử viên của cậu là ai? Sao thần bí như vậy."
"Người này…" Trần Thanh Nhã kéo dài giọng, nhất định phải chờ Kỷ Dư Thư phối hợp bày ra nét mặt cực kỳ tò mò và mong chờ mới hài lòng chậm rãi công bố đáp án: "Là con trai út của anh trai chồng tớ."
"…"
Kỷ Dư Thư nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Con trai út của anh trai chồng Trần Thanh Nhã?
Cách xưng hô này, cảm giác cũng không quen lắm.
Giống như cũng nhận ra điều này, sau khi Trần Thanh Nhã xấu hổ ho khụ hai tiếng, cô ấy nghiêm túc nói: "Bởi vì hai vợ chồng anh trai chồng tớ ở nước ngoài nhiều năm, cho nên trước đó đứa bé kia đều sống cùng ba mẹ chồng tớ, cậu cũng biết, vợ chồng tớ vừa kết hôn đã dọn ra ngoài ở, cho nên…" Trần Thanh Nhã đầy trông mong nhìn Kỷ Dư Thư.
Kỷ Dư Thư vỗ trán: "Được, tớ hiểu rồi."
"Cậu hiểu là tốt." Trần Thanh Nhã đột nhiên cầm tay Kỷ Dư Thư: "Tớ biết trên thế giới này vẫn là cậu hiểu tớ nhất mà."
"…"
Kỷ Dư Thư đột nhiên tin chắc, chồng của Trần Thanh Nhã thật sự rất tốt.
Sau đó, đề tài nói chuyện của hai người lại chuyển sang chuyện khác.
Đương nhiên, trước khi Trần Thanh Nhã rời đi, cô ấy còn không quên đẩy mạnh tiêu thụ con trai út của anh chồng mình mà cô chưa từng gặp đó.
Nghe nói người đó là sinh viên xuất sắc khoa tài chính của đại học A.
Nghe nói có một khuôn mặt thua kém gì ngôi sao thần tượng, dáng người không thua kém gì người mẫu.
Nghe nói…
"Được, tớ biết rồi, ứng cử viên đó của cậu thật sự rất ưu tú, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở."
"Cậu biết là tốt, chồng tớ nói, cậu ấy là đứa bé tốt cầm đèn l*иg cũng không tìm ra được, vừa hiếu thuận vừa ngoan ngoãn, nhưng mà trong mối quan hệ nam nữ… Khụ khụ, lại rất được yêu thích, khó tránh khỏi có chút…" Trần Thanh Nhã vắt hết đầu óc, muốn bù đắp lại lỗi sai mình nhất thời lanh mồm lanh miệng.
Nhưng thật ra Kỷ Dư Thư lại không đành lòng nhìn dáng vẻ đáng thương đỏ bừng mặt mà vẫn cố giải thích câu nói phía sau của bạn mình, cô vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Yên tâm, tớ hiểu."
Bốn chữ này khiến Trần Thanh Nhã cảm động tới nước mắt lưng tròng.
Cô ấy tin Kỷ Dư Thư thật sự hiểu.
Rốt cuộc, từ tiểu học đến cấp hai, từ cấp hai đến năm đầu tiên trước khi ra nước ngoài, Kỷ Dư Thư đều là người đẹp lạnh lùng có tiếng trong trường học, không biết có bao nhiêu chàng trai vì để lấy được nụ cười của người đẹp mà đã làm ra vô số chuyện ngu ngốc.
"Vậy, tớ nói chồng tới gọi cho cậu ấy trước, sau đó lại nói cậu ấy liên lạc với cậu?"
"Ừm."
Kỷ Dư Thư không chút để ý đáp một tiếng.