Kỷ Dư Thư cảm thấy mình rất cần phải tìm cho con gái một gia sư riêng.
Con gái cô năm nay học lớp bốn, được di truyền gien tốt từ ba cô bé, dáng vẻ đáng yêu, ngũ quan xinh xắn, và cả làn da trắng nõn như tuyết, xinh đẹp giống như một chú búp bê Tây Dương được bày ở trong tủ kính, cực kỳ khiến người ta yêu thích.
Đặc biệt là khi cô bé mở đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn bạn, hàng lông mi dài chuyển động, giống như một cây quạt nhỏ, khiến trái tim người ta cũng bị tan chảy.
Cũng vì vậy, cô đã đặt cho con gái một cái tên rất đáng yêu, tên Manh Manh.
Kỷ Manh Manh.
Kỷ Manh Manh là một cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hơn nữa còn cực kỳ nghe lời, hoàn ứng với câu nói con gái chính là chiếc áo bông nhỏ của mẹ, cô bé khiến Kỷ Dư Thư cũng phải yêu thương đến tận xương tủy, chỉ hận không thể hái sao và mặt trăng trên bầu trời xuống cho con gái, để cô gái làm một cô công chúa nhỏ vô tư cả đời.
Nhưng mà, suy nghĩ rất đẹp, nhưng hiện thực lại rất đau khổ.
Vấn đề nên đối mặt vẫn phải đối mặt, sẽ không được quyền miễn nhiễm chỉ vì ngoại hình xinh xắn.
Việc đầu tiên Kỷ Dư Thư muốn giải quyết, chính là vấn đề học hành của con gái.
Cũng không biết có phải bởi vì chưa kịp quen hay không, Kỷ Dư Thư đưa Kỷ Manh Manh về nước đã gần hai năm, nhưng ở trong học tập, con gái cô vẫn không thể theo kịp tiến độ của lớp.
Vì thế, giáo viên ở trường học đã không chỉ nói với Kỷ Dư Thư một lần, thậm chí còn đề nghị, Kỷ Dư Thư có thể cho Kỷ Manh Manh tạm nghỉ học một năm.
Hơn nữa Kỷ Manh Manh vốn được sinh vào tháng cuối cùng của học kỳ cuối cùng, ở lớp cô bé nhỏ tuổi nhất, cho dù có tạm nghỉ học một năm, thì tuổi của cô bé cũng chênh lệch với các bạn năm sau không lớn.
Kỷ Dư Thư đã nghiêm túc suy nghĩ về lời đề nghị này.
Cô cảm thấy cũng được.
Nhưng sau khi cô nói suy nghĩ này với con gái, lại bị Kỷ Manh Manh mạnh mẽ phản đối.
"Con không muốn."
"Manh Manh…"
"Con không muốn."
"Nhưng mà…"
"Mommy, Manh Manh sẽ nghiêm túc học tập, mommy đừng tách Manh Manh và các bạn ra được không."
"…”
Thì ra là Kỷ Manh Manh không nỡ xa các bạn trong lớp.
"Làm ơn đi mẹ…" Hiển nhiên Kỷ Manh Manh đã nhìn ra Kỷ Dư Thư do dự, cô bé chớp chớp hai mắt nhẹ giọng cầu xin: "Mommy…" Cuối cùng Kỷ Dư Thư cũng đồng ý.
Ai bảo cô không nhìn được dáng vẻ đáng thương mà lại ấm ức của con gái mình nhất chứ?
Cô cảm thấy con gái mình vẫn rất thông minh, ngôn ngữ cơ bản và khả năng tính toán cũng không có vấn đề gì, nhưng không biết, sao điểm thi mỗi lần đều thảm tới không nỡ nhìn như vậy?
Rốt cuộc, đây cũng là lần thứ tư nhận được điện thoại của giáo viên trong học kỳ, sau khi xấu hổ nhận mấy bài thi trong tay giáo viên, cuối cùng Kỷ Dư Thư cũng hạ quyết tâm, phải tìm gia sư riêng cho con gái.
Vừa đúng lúc, gần đây cô chuyển sang vị trí mới, mỗi ngày đều có rất nhiều công việc chưa làm hết, cũng không thể đúng giờ đi đóng con gái tan học, cho nên khi Kỷ Dư Thư đang tìm gia sư, chỉ đưa ra một điều kiện, chính là có thể đón con gái tan học giúp mình, nếu cần thiết, có thể ăn cơm tối với con gái của cô.
"Hả, cậu chắc chắn là muốn tìm gia sư riêng? Không phải muốn tìm giúp việc sao?" Sau khi mẹ nuôi của Kỷ Manh Manh, cũng là bạn thân của Kỷ Dư Thư, người chị em lớn lên từ nhỏ với cô Trần Nhã Thanh nhìn thấy toàn bộ yêu cầu của cô, cô ấy lắc lắc đầu.
"Cậu mà tìm được người coi như tớ thua."
"Sao lại không tìm được?" Kỷ Dư Thư cảm thấy Trần Nhã Thanh quá phóng đại: "Cùng lắm thì tớ nâng mức lương lên cao một chút là được?" Trần Thanh Nhã thấy Kỷ Dư Thư vừa bĩu môi lải nhải vừa sửa lại điều kiện, cô ấy không khỏi bật cười một tiếng.
"Nhưng mà, cậu thật sự yên tâm giao Manh Manh cho người lạ chăm sóc sao? Một đứa bé đáng yêu như con bé, nếu bị bắt cóc thì phải làm sao?" Động tác gõ bàn phím của Kỷ Dư Thư dừng lại.
Thật ra đây cũng là một trong những nguyên nhân mà trước đó cô vẫn chưa tìm gia sư riêng cho con gái.
Khi Kỷ Manh Manh đi nhà trẻ, đã từng bị lạc.
Kỷ Dư Thư vĩnh viễn không bao giờ quen được bốn mươi tám tiếng đồng hồ đen tối đó, cô không dám nghĩ, nếu không tìm được Manh Manh, vậy thì mình còn có lý do gì để sống nữa?
Sự xuất hiện của con gái, đối với Kỷ Dư Thư, là một việc ngoài ý muốn đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Nhưng cũng bởi vậy mà cô đã mất đi rất nhiều cũng như bỏ lỡ rất nhiều, nhưng so sánh với những gì cô có được bây giờ, thì lại nhỏ bé không đáng kể.
Chỉ cần có con gái làm bạn bên cạnh, Kỷ Dư Thư cũng cảm thấy dù có khó khăn khổ sở cũng đều có thể chịu đựng được, dù có thất bại lớn như thế nào cũng có thể khắc phục được.
Nếu Kỷ Manh Manh xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì… Kỷ Dư Thư cảm thấy, có lẽ mình sẽ phát điên mất không chừng.