“Mẹ không vui khi gặp chú ấy sao.”
“Đâu có. Sao con lại hỏi vậy?” Cô ngạc nhiên.
Giản Hi dạo này đυ.ng mặt tên hàng xóm kia thường xuyên hơn, lúc thì buổi sáng cô đưa con đi học, lúc thì chiều hai mẹ con cô về thì gặp ở sân. Thậm chí đi siêu thị cũng có thể gặp.
Mỗi lần như thế con gái cô đều nhiệt tình chào hỏi anh, mà anh cũng nói chuyện vài câu với nó. Còn cô thì chỉ cười cười xã giao, cô vốn không thích nói nhiều, lúc gặp tên này trong bộ dạng kia còn nói hơi nhiều, nên tốt nhất không nói.
“Con thích chú ấy, chú ấy rất đẹp trai, lại hiền lành. Con thấy thỉnh thoảng chú có nhìn mẹ, như kiểu muốn nói chuyện với mẹ ấy. Nhưng mẹ toàn đứng quá xa.”
“Ồ vậy sao, Bông nhà ta còn biết để ý luôn. Mẹ tưởng con nói chuyện vui quá không nhớ đến mẹ luôn chứ”
“Không có đâu, còn chỉ thích chú ấy thôi. Nhưng con vẫn yêu mẹ nhất.” Bông đáng yêu vội vàng giải thích, sợ mẹ đau lòng.
Thế là cô nhân đó nói chuyện khác, dời đi sự chú ý của bé con. Thật ra với một hàng xóm không thân chẳng quen, thì chuyện anh ta biết cô có hai thân phận hay không cô cũng không quan trọng.
Nhưng cô là sợ anh ta nhiều chuyện với người khác, nghe nói anh là dân IT, suốt ngày làm việc ở nhà, nếu để mấy bà cô trong chung cư biết thì rất phiền phức.
Không ngờ hôm nay cô cùng Bông đi siêu thị về thì gặp anh lúc chờ thang máy.
“Chào chú, chú vừa đi ăn về sao”
“Chào Bông, chú vừa đi gặp bạn. Giờ mới về nhà ăn cơm. Hôm nay Bông đi học vui không?”
Cô nhìn hai người trò chuyện vui vẻ bỗng có chút suy nghĩ. Có khi nào Bông của cô vì nhớ ba nên mới thích anh như vậy không.
Sau khi đến cửa nhà, lúc mở cửa, anh cuối cùng vẫn không nhịn được nên lúc cô chuẩn bị bước vào nhà, anh nói: “Cô không quản em gái mình sao?”
“Hả!” Cô bất ngờ. Còn chưa kịp phản ứng thì anh lại nói.
“Tôi.. tôi chỉ là thấy con bé ăn mặc quá kỳ cục rồi, sẽ không tốt cho Bông”
“Cảm ơn anh đã quan tâm chuyện nhà tôi.” Cô lạnh lùng mỉa mai rồi nhanh chóng kéo con gái vào nhà, đóng sầm cửa lại.
“Mẹ ơi, chú ấy nói gì vậy, mẹ làm gì có em gái?” Bông ngây thơ hỏi
“À chắc chú ấy nhìn nhầm ai đấy. Thôi kệ đi, mẹ đói quá, chúng ta nấu ăn nhanh nào.” Cô vội vàng kéo sự chú ý của con sang chuyện khác. Cái tên điên khùng này, cô có nên tìm đánh anh ta một trận không.
Mà lúc này ở nhà bên cạnh, Cát Tử cũng đang vô cùng ảo não vì câu nói của bản thân. Thật sự mấy ngày gần đây anh như bị điên. Sáng tối tìm cách lảng vảng gần cổng chung cư để đυ.ng mặt hai mẹ con cô.
Gặp nhiều lại thành nghiện, mỗi ngày đều muốn gặp. Nhưng nhiều lúc nhìn cô anh lại toàn nhớ đến cô em gái nổi loạn kia. Chẳng lẽ anh lại là tên bien tha*i thích cả chị và em à.
Hôm nay lúc thấy cô trong thang máy, đứng gần hai mẹ con cô anh thấy rất vui. Anh rất thích nói chuyện cùng bé Bông. nhưng khi cô sắp vào nhà, anh lại giống như thấy em gái cô. Vậy là bản thân buộc miệng nói câu ấy.
Giờ thì hay rồi. Bị cả hai chị em ghét. Đáng đời quá mà.