Chương 95: Trò chơi bắt đầu.

—o0o—

Ngày hôm sau Harry vẫn không tham gia huấn luyện Quidditch như trước, cậu và Hermione diễn tập cho câu chuyện nào đó vào một ngày liền. Chiến tối, trong ký túc xá Gryffindor tất cả mọi người tới lễ đường, ngoại trừ Harry và Hermione.

Huynh trưởng Gryffindor, Hermione được ngủ riêng trong phòng, đây là Phúc lợi, cô yên tĩnh cái vạc trên bàn, trình bày biện bộ phong cách làm thuốc độc nào đó, “Harry, bạn chắc chắn chứ?”

“Tôi đã nghĩ nhiều.” Harry mở rộng rãi tốc độ.

"MỘT?"

“Tôi và Snape đã đầu sáu năm.” Harry lộ ra một tia cười khổ, “Nhưng thực tế thầy ấy cũng không giống như vẻ ngoài.”

“Sau đó?” Hermione cố gắng theo suy nghĩ của bạn tốt.

“Ý mình là, có lẽ Draco Malfoy cũng không giống như chúng ta thấy.” Harry ngồi trên ghế salon, phóng đầu nhìn trần nhà, nhớ lại cái gì đó, “Đêm qua, đột nhiên mình nghĩ tới năm nhất, tình cảnh cậu ta kiêu ngạo tay, mình nghĩ, lúc đó phải cậu ta thật sự muốn làm bạn với mình hay không.”

“Có lẽ là vậy.” Hermione cách giây vài mới nói tiếp, “Nhưng lý luận huyết thống của cậu ta làm người khác chán ghét.”

“Abraxas nhìn qua cũng rất lạnh lùng.” Harry tiếp tục nói, “Chỉ nhìn bằng mắt thật không khác lắm với các Slytherin khác, nhưng em ấy lại nguyện ý tiếp xúc với chúng ta, chúng ta đã thấy vẻ ngoài cơ thể thiết kế của em ấy, nên chọn em ấy rất đáng yêu.”

“Harry?”

“Học trò chơi Slytherin có lẽ không phải chỉ có mặt không tốt, chỉ là họ không muốn cho chúng ta xem thôi.”Harry nhìn Hermione, “Lần này, không chỉ vì tiếp cận Snape, mình cũng muốn một lần nữa xem xem học trò chơi Slytherin đến cùng cực như thế nào.”

Hermione yên tĩnh lấy một bình thuốc độc, là do giáo sư Wilson đưa ra, dùng để… chế tạo bom nổ, e hèm, đây là ý trên mặt chữ. Cô đặt độc dược vào trong vạc, châm lửa, tiếp theo, cô đến rìa Harry, ngâm sau sô pha, “Harry, tận đáy lòng mình hy vọng giáo sư Snape sẽ không vì thế mà gϊếŧ mình.”

“Sao có thể được?” Harry cười kéo Hermione trốn sau sô pha, “Thầy ấy sẽ rất vui vì đầu võ Kẻ Được Chọn bị hỏng chứ.”

"Là -!" Một tiếng nổ thật lớn vang vọng toàn bộ ký túc xá, thậm chí cách truyền vào cả lễ đường Hogwarts, nghĩ tới hai nơi nhau không xa.

Hermione phản xạ che lỗi tai, Merlin ơi, rốt cuộc giáo sư Wilson đã cho cô cái gì! Harry cũng rất ngạc nhiên, không ngờ lại có hiệu quả rung động như vậy, hai người lại mở mắt nhìn lên, nổ mạnh chỉ kéo dài ở một con đường đạo, rất tốt, ít ra có thể giải quyết được hai người ở trong này mà không bị thương.

“Gặp lại ở bệnh thất, Hermione.”Harry uống hết dược hôn mê đã chuẩn bị, sau đó lập tức ngã xuống.

Hermione thở dài, lấy một loại thuốc độc khác dành cho Harry, cái này cũng thử diễn xuất của cô.

Vì thế, khi các học sinh trò chơi Gryffindor nghe thấy tiếng nổ chạy đến phòng ngủ Huỳnh Trưởng, thấy gương mặt cô nàng biết trong giai đoạn thứ hai, trên mặt đất là Harry Potter đã mất đi ý thức.

Thất bại.

Bà Pomfrey hung trừng Harry Potter nhiều lần bị thương, “Lại xảy ra chuyện gì?”

Ron và Neville thực sự cẩn thận đặt bạn lên giường, người sau còn chưa tỉnh lại, nhóm Gryffindor vây quanh ngoài quỷ nó đã bị bà Pomfrey muỗi hết trong vòng một phút đồng hồ. Bà nhìn thiếu nữ đứng cạnh giường ồn ào không ngừng, nổi giận vung vũ khí phép làm một số thần tượng kiểm tra, nhưng không có phản ứng gì.

Nhíu bạn, bà Pomfrey nhấn mạnh, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thuốc hít mũi, Hermione nói, “… Harry ngủ không ngon, sau đó tới phòng cần thuốc độc…”

“Rồi?” Bà Pomfrey càng nhăn nheo mày, liên quan tới độc dược cho đến giờ đều rất rắc rối.

“Con để tự cậu ấy lấy, vì con đang làm Dược vui vẻ.” Hermione lau nước mắt nói tiếp, “Sau lại con quay đầu tìm ít dược liệu, và rồi, xoa dịu một tiếng, con cũng không biết xảy ra chuyện gì.”

“Nói cách khác Kẻ Được Chọn vĩ đại ném vạc đi, lần này xui xẻo.” Giọng nói lạnh băng vang lên, là Severus Snape, anh bước vào bệnh thất, sắc mặt không tốt, “Thật sự là ngu không có thuốc chữa.” Tiếng nổ mạnh đương nhiên anh nghe thấy, Gryffindor hướng dẫn, nhìn trên bàn Gryffindor vắng mặt là hiểu ngay, không cần đầu óc cũng có thể nghĩ ra là ai!

Neville vừa nghệ thấy chân đã mềm nhũn, cậu khóc không ra nước mắt, cậu sợ nhất chính là giáo sư Snape. Ron ủng hộ Neville, quay đầu, nhìn sang nữ phù thủy nào đó, “Harry không sao chứ ạ?”

“Không ngoại lệ, chỉ là hôn mê.” Bà Pomfrey khách quan chờ mong, “Hiện tại có vẻ rất ổn, những chuyện khác chờ đợi khi trò chơi tỉnh lại mới có thể biết.”

“Thực sự tốt quá!” Ron nhẹ nhàng thở ra, gõ đầu một cái, cậu nâng Neville ra ngoài, cậu cũng không muốn chờ Neville hôn mê mới ra đâu. Lúc gần đi, cậu nhìn Hermione đầu tiên, tỏ vẻ cậu lập tức sẽ quay lại.

Giáo sư độc dược hừ một tiếng, rồi rời đi, Cậu Bé Vẫn Sống luôn rất may mắn.

Tiếp theo, giáo sư McGonagall và hiệu trưởng Dumbledore lại đây một chuyến đi, sau khi bị bà Pomfrey tức giận rồi mo mo rời đi, đôi song sinh vừa ló mặt đã bị mê. Mười phút sau, Ron trở lại, cậu nhận ánh mắt chết chóc khủng bố của bà Pomfrey rồi ngồi trên ghế bên giường, trong lúc Harry hôn mê và cảm xúc Hermione không tốt thì cậu không muốn rời đi.

Chưa tới hai mươi phút, thiếu niên trên nền ác cuộc chậm rãi mở đôi mắt xanh biếc.

“Harry?” Ron vui mừng kêu lên, cậu thở quay đầu, “Bà Pomfrey, mau đến nhìn Harry thế nào.”

Hermione ngơ ngác, khi cô thấy mờ mịt trong mắt Harry.

Bà Pomfrey Ron một cái, mới nhìn Harry, “Đây là lần thứ tư trò chơi tiến vào bệnh thất trong học kỳ này.” Trong giọng nói tràn đầy tinh thần.

Thiếu niên mắt xanh tay phải chậm đài đầu, sau đó nói chuyện, “Đầu óc có hơi thở rối loạn, thật xin lỗi, bà Pomfrey.”

“Không thoải mái sao?” Ron và Hermione đồng thanh.

“Rất khỏe, cảm ơn đã quan tâm, trò Weasley, trò Granger.” Giọng điệu lễ phép mang theo vẻ ngoài cách.

“Bạn gọi mình là gì?” Ron nghe rồi ngất, cậu chỉ mũi mình, lại nhìn Hermione, trong mắt người sau cũng ngạc nhiên không nguy hiểm.

“Trò chơi Weasley…” Người bạn ngày xưa dùng giọng điệu hoàn toàn xa lạ, “Có vấn đề gì sao?”

Bà Pomfrey đô đầu, kỹ cẩn tắc tắc đôi mắt có vẻ trống rỗng của thiếu niên, “Trò tên là gì, ở Nhà nào, quen những ai, có những ai?”

Kẻ Được Chọn sử dụng sốt một chút, nghiêng đầu nguy hiểm trả lời, “Harry Potter, học trò năm bảy Gryffindor, con quen gần hết học trò ở Nhà, còn cả Nhà khác, bạn thì…”

Thiếu niên thiếu, cậu bò đầu, lộ ra vẻ mặt hoàng mang, “Không rõ.”

“Cái gì cơ?!” Ron kích động, “Bạn tốt à, cậu đang đùa gì thế!”

Bà Pomfrey hung trừng Ron một cái, “Hai trò đi mời giáo sư Snape lại đây.”

Ron và Hermione chỉ tạm dừng một lát, tiếp nối đường chạy tới đường hầm.

Bà Pomfrey lại cúi đầu, hiền lành hỏi, “Người con ghét thì nhớ sao?”

Thiếu niên giữ vẻ mặt hoàng mang, lắc đầu.

Chưa tới mười phút, chủ nhiệm Slytherin như cơn lốc đen cuốn lại đây, hai nhóc con Gryffindor căn bản không rõ, “Lại làm sao vậy?” Bất mãn nhìn rồng thiếu niên có vẻ không sao trên giường, anh trừng bà Pomfrey.

Snape rõ ràng hiệu suất làm thiếu niên trên giường nao núng một chút, nhưng rất nhanh, cậu lễ phép, “Chào buổi tối, giáo sư Snape.”

Ron theo sát vào cửa thì ngã, vẻ mặt cậu như sên phải sên, Merlin ơi, sao Harry lại biến thành cái dạng này!

Con nít Snape rút lại, anh kiếm chớp tên nhóc Potter rất không thích hợp này, cũng chỉ thấy lồi mặt mờ đυ.c vô tội.

“Lại đây nói chuyện.” Bà Pomfrey ngoắc tay, ý bảo Snape đến kế bên, Ron và Hermione theo sát qua, đặc biệt là Ron, dưới tầm mắt hai người lớn không bảo vệ lùi bươc, cậu có quyền được biết trạng thái thân thể người bạn thân nhất của mình!

Sử dụng một chú giải âm thanh thần thánh, bà Pomfrey nói, “Trò đó mất trí nhớ.”

“Sao lại vậy, cậu ấy nhớ rõ con.” Ron Tiền lời.

“… Nhưng lại là lạ.” Hermione nhẹ nhàng bồi thêm một câu.

“Show tại không phải là lúc các trò chơi được đưa ra quan điểm.” Snape lạnh lùng nói, “Ngậm miệng lại, hoặc cút ngay.”

Hai đứa trẻ không lên tiếng.

“Phương thức mất trí nhớ có rất nhiều loại,” Bà Pomfrey thở dài, “Thông thường nhất là quên chuyện xảy ra trong một đoạn thời gian, mà như Harry thì rất lạ thấy. Trò chuyện nhớ người mình quen, lại quên đi những chuyện liên quan, và cả tình cảm với họ nữa, thích hay ghét, trò ấy hoàn toàn quên.”

Chân Ron như nhũn ra, thảo nào Harry vừa gọi cậu là trò Weasley.

“Ý là với Harry mà nói, chúng ta đều là người xa lạ?” Hermione thật cẩn thận né tầm mắt sắc bén của Snape.

“Đúng vậy.” Bà Pomfrey khẳng định: “Rất có thể là thuốc độc, trò Granger.”

Hermione mở to hai mắt, cô xoay đầu ngón tay, “chuyện cậu ấy cần Dược an thần thoại, mà Dược vui vẻ con chỉ điều chế mới được một nửa…”

Cố gắng độc dược là rối nhất! Mặt Snape đen hơn.

“Cái này chỉ sợ cần thầy giúp rồi, Severus.” Bà Pomfrey nói.

“Đó, cho tới bây giờ Kẻ Được Chọn chỉ biết gây chuyện.” Không nói xong, Snape đi ra khỏi phòng.

“Các trò chơi đừng kí©h thí©ɧ Harry, cứ thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.” Bà Pomfrey nói xong với hai đứa trẻ liền kề bỏ thần cách âm.

Ron nhìn Hermione cúi đầu không nói, cho rằng đối phương đang buồn, vì thế nhỏ an ủi, “Anh thế này Harry thấy sẽ đau khổ.”

Kết thúc môi trường, cuối cùng Hermione không nói gì.

Đi ra phòng, họ thấy Harry đang cười với họ, nụ cười theo lễ tiết, với mỗi người ở đó, kể cả Snape.