Chương 94: Phúc Lạc Dược cường đại.

—o0o—

Sân bóng Quidditch xuất hiện không một người bóng, Harry đứng trên sân bóng yên không có người lười. Cùng lúc Phúc Lạc Dược chỉ dẫn cậu chờ ở đây, về các phương diện khác, hoàng hồn cậu vô cùng bối rối, suy nghĩ cậu mua phải loại thuốc điên cuồng có hiệu quả vui sướиɠ hay sao? Ở nơi này cậu có thể gặp được Snape chính là trò đùa đó.

“Harry?” Giọng nữ cắt ngang Harry suy nghĩ, là Hermione, cô mới từ thư viện trở về, lại cùng Crookshanks chơi trốn tìm. Thật vất vả tìm được mèo ngọc cô lại vô ý được Harry Sói nguy hiểm đi bên ngoài, không yên tâm vì thế theo sát, khi thấy bạn tốt đứng ở nơi này nguy hiểm, cuối cùng cô không được lên tiếng.

“Hermione, chào buổi chiều.” Harry không thể nén khuôn mặt tươi cười, cậu đi lên trước, nâng tay ôm con mèo béo từ lòng đối phương, vuốt ve.

“Thân thể cậu khỏe chứ?” Hermione đánh giá vẻ ngoài và hoạt động của bạn tốt.

“Tôi rất khỏe.” Harry đùa Crookshanks, giọng điệu thật nhẹ nhàng nhẹ nhàng, trong lòng thì thêm thảm, đến tột đỉnh cậu đang làm gì đây.

“Chúng ta qua bên kia một chút?” Hermione mời, chỉ cây rừng nhỏ rìa sân Quidditch, khác với Rừng Cấm, nơi đó giống như một nơi để đi dạo và thư giãn.

“Được.” Miệng trả lời như vậy nhưng trong lòng Harry lại càng buồn phiền, vì sao Phúc Lạc Dược lại sắp xếp như vậy? Để bạn tới đây gặp Hermione? Ý là Hermione sẽ chọn bạn một đề nghị tốt?

Đi đến một gốc cây đại thụ, Hermione dựa lưng vào thân cây, nhìn đôi mắt xanh biếc của Harry mở miệng, “Harry, mình không muốn thấy cậu làm bản thân mình bị thương lần nữa.”

"MỘT?" Trong lòng một chút, Harry ngạc nhiên nhìn người bạn béo túc.

“Tôi nhìn thấy chuyện trên lớp độc dược.” Hermione nói rõ, “Harry, dù cậu thích Snape cũng không nên dùng cách này để làm chú ý.”

Harry nhất thời gian cuống, cậu ậm ừ không nói nên lời, nhưng tác dụng độc dược lại nói cho cậu biết cậu cần tiếp tục ở đây.

“Harry, đồng ý với mình, được không?” Hermione bổ sung một câu hỏi, thích một người không nên sử dụng cách này.

“Hóa ra vạc nổ là tự làm trò ra.” Một giọng nam vang lên, cùng lúc đó, một người đàn ông lấy phương thức đột ngột xuất hiện giữa Harry và Hermione.

Hai người bị máy móc ngược về sau, tập trung nhìn vào, là giáo sư Wilson, người đàn ông này vẫn luôn ở trên cây?!

Hermione đầu nhìn, sắc mặt thay đổi, trên cây cành lá đài không chỉ có giáo sư Wilson, trên thân cây cách đó khoảng năm thước còn có Abraxas đang ngồi, “Hai người… sao lại ở đây?” Vì cây này quá tươi tốt cô hoàn toàn chưa có ý nghĩa.

Godric cuộn người nhảy xuống, đứng vững trên mặt đất, “Phong cảnh trên đó không ngừng.”

Salazar cúi đầu, cũng lưu loát nhảy xuống, Elsa sau khi chơi mệt mỏi ở trên trời liền chui vào trong áo ngủ tay áo. Vì còn chưa đến thời gian ăn cơm chiều, cậu và Godric tìm một nơi ngồi thoải mái thoải mái, dù sao ngồi xà quá lâu cũng không thoải mái thoải mái.

Harry Chạy Thoát, trong lòng duy trì cảm giác sung sướиɠ là hiệu quả của độc dược, nhưng trong đầu cậu rất say mê. Merlin ơi, độc dược chết tiệt này là muốn toàn bộ tình yêu say say không thể bộc lộ của cậu công bố ra ngoài sao?

“Trò chơi thích giáo sư Snape?” Godric tò mò thiếu niên Potter, dù là ai cũng thấy Snape đối xử với Harry không bình thường, ừm, ở bên ngoài.

“Ừm.” Harry phát ra đồng thời lúc chuyển phong, đã được rồi! Cậu không thể mặc độc dược này đường dẫn cậu được, tuyệt đối đây không phải Phúc Lạc Dược gì cả, mà giống như Chân Dược biến dị băng hợp với độc dược điên cuồng hơn. Tuy là có tác dụng cải thiện tâm trạng nhưng bạn có tưởng tượng, sau khi độc có thể hết tác dụng cậu lại buồn buồn!

Trước mặt là một giáo sư Hogwarts, một Malfoy Slytherin, Harry đau đầu.

Hermione chớp mắt, bạn tốt thành thật có hơi quái lạ, tưởng chừng như đang cam chịu? Cô dày mặt ảo không của thiếu niên, lại nhìn giáo sư tóc đen vẻ mặt ngạc nhiên, “Giáo sư Wilson, câu chuyện này có thể giúp thầy…” Tích cực tìm từ, Hermione cân nhanh nên nói thế nào, không chờ đợi cô nói hết lời, đã được trả lời bởi người đàn ông trước mặt làm hoảng sợ.

Chỉ thấy giáo sư tóc đen một tay đặt lên vai Harry, lộ ra khuôn mặt tươi cười. “Nhóc con, ánh mắt trò chơi không ngừng.”

Harry lại bị mất lời này làm ngã, cậu nhìn giáo sư dạy Bay như quỷ quỷ, “Cái gì?”

Nam phù thủy và nam phù thủy kết thành bạn đời, Godric đã gặp, ngàn năm trước, nam phù thủy nhiều hơn nữ phù thủy, đây không phải là chuyện làm người ta ngạc nhiên. Harry là một người không suy nhược, còn Snape, một bậc thầy độc dược có đầu giáo, Godric chỉ có phần thưởng.

Godric nhớ tới đoạn ký ức của mẹ, trước kia Potter cũng coi như đã giúp anh, lại nói lần này có thể tiến ngàn năm sau cũng phải nhờ gia tộc Potter, anh nhìn về phía Salazar, ý tứ trong mắt rõ: có muốn giúp Harry hay không?

Salazar Tốc thường Godric một cái, máu lai cậu đối với nguyên tắc ghép đôi của phù thủy chỉ dừng lại trên việc thích hợp là tốt rồi, không liên quan tới giới tính, giúp kiểu gì? Anh còn có thể giúp người ta yêu thích sao?

Godric lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhà anh đều là hôn nhân chỉ định, căn bản không tồn tại tại kiểu thích hợp này, lại càng không tồn tại vấn đề ai theo đuổi ai: vậy làm sao bây giờ?

Trên thực tế đã có đời sau chung hai người lại không có kinh nghiệm yêu đương gì, Godric quay đầu trả lời lại Harry, “Thầy nói ánh mắt trò rất tốt nhưng khó khăn rất lớn.”

Đầu óc Hermione mê man, đây là lời khuyên của một giáo sư sao? Người bình thường không phải sẽ rất ngạc nhiên sau đó cho rằng đây là sai trái, cuối cùng cật lực phản sao? Thiếu nữ biết thứ chuyển tầm tầm mắt từ người giáo sư sang thằng bé bạch kim, em ấy còn chưa nói gì nhưng cũng không lộ vẻ mặt chán ghét, “Abra, em thấy thế nào?”

Salazar chớp mắt, cậu không cho là chuyện này có liên quan gì đến cậu mà cần cậu đưa ra quan điểm, “Harry thích là tốt rồi.”

Hai tên quái thai… Trong đầu Harry và Hermione có chung suy nghĩ, đánh giá đơn giản không mang theo cảm xúc nào nhưng không thể nói Harry cũng bị cảm động, có người phân thành vô điều kiện tình cảm của mình, làm cậu rất vui.

“Có thể hiển thị đầy đủ kết quả cho trò chơi.” Godric khóe miệng lên, mà Salazar thì quay đầu hát một bên.

“Bế kế?” Harry lăng lăng lặp lại.

“Tuy nhiên không chắc chắn sẽ có hiệu quả.” Godric mở đầu, anh lại chỉ Salazar, “Abraxas cũng có thể giúp ích cho thám thính tình báo, trò đó là một Slytherin mà, phải không?”

Salazar nhăn mi, cổ lộc cột một lần nữa không phản đối.

Hermione lập tức cũng tham gia, “ Mình có thể giúp, Harry, cậu phải khỏe nha.” Đừng làm mình bị thương nữa.

Harry há há há miệng nói không ra lời, uống độc dược tuy không gặp được Snape nhưng lại có thêm vài người ủng hộ tình cảm của cậu lại nhưng chủ động giúp cậu nữa, đó cũng là một may mắn.

“Thầy phải nghĩ kỹ rồi, chánh niệm tối nay ở phòng làm việc của thầy nhé.” Godric chỉ Hermione và Harry, “Nhất định phải tới.”

Nói xong, Godric liền cùng Salazar đi khỏi, trước khi đi, Salazar còn trêu Crookshanks một chút, con mèo này thật sự rất đáng yêu.

Harry sôi nước bọt, sao cậu lại cảm thấy giáo sư Wilson còn nhiệt tình hơn cậu nhỉ? Nhìn sang Hermione, cậu nghiêng đầu, hỏi vấn đề khác, “Quan hệ giữa Abraxas và giáo sư Wilson rất thân?”

Hermione nhìn bóng bẩy hai người đi xa, giáo sư tóc đen đang cởi mở nói gì đó, thằng bé bạch kim không khí thế trừng phạt phương tiện một cái, sau đó giáo sư tóc liền cười rộng lên. Nhớ lại, ở buổi nói đàm kia cô đã phát hiện giáo sư này và Abra quan hệ không thời gian, “Hình như là vậy, giáo sư Wilson đã đãi Abraxas ăn đồ ngọt.”

Thì ra là thế, Harry lập tức nhớ lại sở thích của vị giáo sư này ở phòng hiệu trưởng: hai người kia đúng là bạn kẹo.

Chiến tối, tác dụng độc dược chưa bị mất, trực giác để Harry ở lại phòng ngủ. Cậu ngơ ngác nhìn đồng hồ trên Tường, sắp hết ba tiếng rồi, cậu lại chưa gặp Snape lần nào. Cậu cưỡi 50 Galleons mua Phúc Lạc Dược phẩm? Thôi vậy, cũng không phải không gặp được chuyện tốt, mặc dù còn chênh vênh với hy vọng của cậu.

Chín giờ tối, văn phòng Godric.

Godric bệ Draco đến học độc dược và Blaise đến học pháp thuật, lại nói tiếp, hai người này coi như là nhân vật lãnh đạo Slytherin.

Nửa tiếng, Godric nghĩ ra một kế hoạch nhỏ, sau đó đón nhận Harry và Hermione, cùng với Salazar.

Hiệu quả độc dược đã qua, Harry không có ý tốt xoa xoa mái tóc rối bù, cậu thực xấu hổ ngồi một góc sô pha, cậu bé không định hướng tới rất cầu người nhưng Hermione cứng rắn kéo cậu đi cùng. Salazar lại đi một mình, Elsa đang ở phòng sinh hoạt chung Slytherin chơi trò chơi lắc đồng hồ.

“Căng thẳng thế làm gì?” Godric cười.

Đầu Harry càng thấp, hai tay nắm một chỗ, một đám đông ngồi ở đây thảo luận tình yêu của cậu, cậu cũng không phải không có dây thần kinh!

Godric đắp vai, anh quay đầu nhìn Salazar, “Abra, ấn tượng của giáo sư Snape với Harry thế nào?”

Harry nghe thấy sảng khoái, nóng hổi nhìn bé bạch kim

Salazar sử dụng sốt, hãy nhớ lại cái nhìn của đám rắn rắn trong hầm, thật thà, “Chăm sóc đặc biệt.” Có thích hay không cậu không biết, nhưng chăm sóc đặc biệt ngay cả cậu cũng nhìn thấy.

Một câu thôi, thế giới Harry đều được chiếu sáng.

Vừa lòng nhìn thiếu niên Potter dậy tinh thần, Godric trở về chủ đề chính, “Harry, thầy cảm thấy trò chơi nên làm thân với Draco Malfoy.”

Harry lộ vẻ mặt đã sẵn sàng đến nơi, “Con và cậu ta đã chiến đấu gần bảy năm…”

Hermione xung đột xen một câu, “Cậu và giáo sư Snape cũng đối nghịch sáu năm.”

Harry dừng lại, mặt đỏ lên.

“Thằng bé là sự giúp đỡ đầu tiên của Snape, thế nào thì trò chơi cũng phải qua cửa thằng bé.” Godric giải thích, quan hệ cha con trợ giúp đầu này vẫn là do Salazar nói cho anh, về phần tại sao Salazar lại biết, vì Draco đã từng ở mặt hầm kêu Snape là ba trợ đầu, ngay khi cho rằng Lucius đã chết, mà Salazar re lại đúng lúc được tìm thấy.

“Cái gì cơ?!” Harry và Hermione sợ hãi kêu lên, người trước vẻ mặt khó có thể tin, người sau thì giọng nói có mang theo nỗi sợ hãi nào đó.

Salazar gật đầu theo, không hiểu cái này có gì mà ngạc nhiên vậy.

Harry Khởi động, hóa ra hai người có mối quan hệ này.

Mặt Hermione hết trắng lại đỏ, cô kéo kéo mái tóc dài xõa tung của mình. Merlin ơi, rốt cuộc cô đã làm gì, cô lại đi nói chuyện với Malfoy cái gì mà cạnh tranh công bằng! Hermione vô thức về sau sô pha, hận không thể xông vào sàn nhà, dù những người khác ở đây đều không biết chuyện này nhưng vẫn quá móc người!

“Show at, say to plan of your.” Godric Trảng lại suy nghĩ của hai người, “Đương nhiên, cái này chỉ có thể chế tạo cơ hội, đúng rồi, Harry, khả năng xuất hiện của thế nào trong trò chơi?”

Thiếu niên mắt xanh trả đầu, khó khăn suy nghĩ, tiện đà gật đầu, dù chưa thử qua nhưng cậu tin tưởng mình có thể làm được, Mũ Phân Loại đã định phân cậu tới Slytherin, cậu phải làm được.

“Như vậy…” Godric lại nói tiếp, trong chốc lát hai trẻ con ra vẻ mặt khó có thể tin được, trong chốc lát lại ra vẻ mặt khó xử lý, khi Salazar nghe thấy phần mình thì hạ mi xuống, nhưng không Deprecated.

Chờ hai đứa trẻ mang vẻ mặt cân nhắc rời khỏi phòng, Salazar mở miệng hỏi Godric, “Anh cho rằng có hiệu quả?”

“Vấn đề giữa cậu ta và Snape chỉ có thể tự mình giải quyết.” Godric khẳng định, “Kế hoạch của tôi chỉ là cung cấp một cơ hội, quan trọng hơn là điều này cũng có thể làm giảm bớt mối quan hệ giữa Slytherin và Gryffindor.”

“Thông qua tôi?” Salazar hừ một tiếng, còn cần cậu nữa.

“Chúng ta đều có thể trở thành bạn bè, bọn họ không lý do gì không được.” Godric lấy hộp thức ăn ra, lấy bánh ngọt việt quất, “Ăn gì đã rồi đi?”

Không phủ định luận hai người là bạn bè, Salazar ngồi xuống, ánh sáng ngọn đèn chuyển ở trên sóng tóc bạch kim của Salazar, nhẹ nhàng ra luồng sáng hòa, một người khác thì yên yên cắt bánh, pha nước đường, sau đó ngồi xuống, cùng hưởng thụ thời gian ăn muộn tốt đẹp này.