Chương 93: Không tự động tại.

—o0o—

Một ngày, đôi song sinh là giáo sư chạy tới thư viện đọc sách, đây là ý của Hermione, nếu mình cảm thấy trình độ của mình chưa đủ thì cuốn sách là giáo dục tốt nhất. Còn ý kiến

của Luna… Cô bé kỳ lạ điều này thích phương pháp đánh nhau hơn. Hai anh em Weasley cũng không phải cho rằng đánh nhau không tốt, thực chiến đương nhiên là tốt nhưng diễn biến thành hình thức chiến đấu kích động như Malfoy và Harry thì lại không tốt lắm, tuy hai vị đầu sỏ này đều không cho là đúng.

Giờ phút này, sân bóng Quidditch. Năm nay quy định lại những thay đổi, bốn Nhà đồng huấn luyện huấn luyện viên, giáo sư Wilson lớp học bay làm chỉ đạo kỹ thuật. Trên sân bóng súng thuốc súng rất đậm, rõ ràng nhất là ở giữa hai đội Slytherin và Gryffindor, Ravenclaw và Hufflepuff thức đứng ở khắp các góc.

Nhưng kỳ lạ chính là hôm nay huấn luyện cực kỳ lợi ích, vì Harry được thương mại không thể đến huấn luyện viên, Ron trừng Slytherin bên kia không hé răng, bên Slytherin thì hào mặt ai đó tặng quà mà không khıêυ khí©h gì.

Godric mỉm cười nhẹ nhàng, sau khi minh họa một số hoạt động liền kề Firebolt lên không trung nhìn các huấn luyện viên học tập. Một trận gió thổi tới, anh lười biếng, cho vịnh rất cao, cả người đều vào bầu trời. Giờ phút này trước mắt ánh sáng rực rỡ, anh thấy được một bóng dáng quen thuộc – cũng đang ở trên bầu trời cao.

“Sao cậu lại ở đây?” Godric bay qua, Salazar tóc bạch kim đang ngồi trên thùng, đang ngồi, như ngồi trên ấy.

Salazar quay đầu, vì tránh né học trò cậu đã bay rất cao rồi, “Elsa muốn đi chơi.” Quả nhiên con rắn nhỏ đang ở trên cổ Salazar Xương đầu vui vẻ xì xì.

Godric nhướng mày, đột nhiên anh làm một hoạt động nguy hiểm cao, trực tiếp nhảy từ nền mình sang nền Salazar, trong miệng còn nói, “Đi qua một chút.” Chưa đạt được một giây đồng hồ, anh ấy đã vàng ngồi trên nền đối phương.

Salazar mày mày, “Anh làm gì?”

“Ngắm phong cảnh.” Godric cười vô tội, lấy khóa từ trong túi ra, giằng vỏ đưa tới khí con rắn xanh nhỏ, “Cô bé à, có ăn hay không?”

Elsa mừng rỡ, một mảnh, gật đầu tỏ ra cảm ơn.

Godric cười vô cùng sáng lạn, trong mắt nhìn Elsa ngập nhiệt tình, đây chính là xà yêu, nước bọt và xà xà yêu đều là những dược liệu chỉ có thể nhìn mà không thể có, chờ đợi Salazar sẽ không cho điểm đâu , mặc dù là nước bọt thì chắc chắn không có vấn đề gì.

Elsa mất tự nhiên dưới ánh chú ý của vua sư tử, nó quay đầu xì xì kêu, [Chủ nhân, người này…]

Salazar chớp mắt đã mong đợi được tâm tư của Godric, cậu an ủi cô bé, [Anh ta chỉ muốn nước bọt của bạn thôi.] Trên người xà yêu có rất nhiều độc dược hiếm có, đừng hy vọng máu hay xà phòng yêu, Dù là nước bọt cũng có thể.

Elsa chớp mắt, có chút không hiểu, lại nhìn bên Godric, quay đầu một hồi, [Chủ nhân…]

[Sao vậy?] Salazar hỏi, xin vui lòng nói, nếu Elsa không muốn cho thì ngay cả nước bọt cũng không cần bàn nữa.

[Đầu óc người này bị hỏng sao?] Giọng Elsa tràn ngập khó hiểu của trẻ con, lại muốn nước bọt của nó, hay là người này là một biếи ŧɦái tên?

Salazar xì hơi một chút cười to, cô gái vừa phải đồ họa, [Ừ, đầu anh ta có chút khéo léo.]

Godric theo tiếng cười nhìn sang gương mặt Salazar, người này luôn ít cười, một khi cười rộng lên như ánh trăng nhu hòa vậy, mang theo một ít hiền hòa kinh thành lòng người. Godric không nhìn nữa, bắt chéo chân nhìn không trung vô tận mũi lên khóe miệng, nếu mỗi ngày cứ trải qua như thế này thì tốt biết bao.

***

Thân thể Harry đã sớm khỏe lên, cậu chỉ lấy lý do không tham gia huấn luyện huấn luyện Quidditch mà thôi, tạm thời cậu cũng không tới hầm, không muốn đi mà cơ bản không được vào. Ngoài lớp Snape cũng không có trò chơi học tập, có lẽ chỉ có thể học trò chơi Slytherin? Harry vừa tiến tới suy nghĩ điều này lại đau buồn.

Harry kông có việc gì ngồi yên trong phòng ngủ một lúc rời khỏi Hogwarts, đi làng Hogsmeade giải trí. Vì phòng cố vấn bên ngoài bảo tàng, cũng không phải cậu không được phép ra ngoài, cậu qua cậu không muốn cốc mặt quen rồi nhận keo từ người ta.

Tùy tiện mua một chút đồ ăn làm cơm chiều, Harry chỉ cảm thấy trống rỗng, quá khứ mình sẽ vui sướиɠ vì được đến Hogsmeade, sẽ phấn phấn vì huấn luyện Quidditch, nhưng hiện tại với những cái này bạn không dậy nổi hứng thú dù sao, mọi tâm tư của mình cứ như ma trơi tập trung hết lên lão già, Snape không phải hạ dược gì cho cậu đó chứ.

Hạ dược? Harry đột nhiên đứng lại, cậu nhìn đỏ bảng hiệu "Tiệm độc dược sư tử kho tàu" ngu người, độc dược…

Ma xui quỷ tạo thế nào, Harry đi vào cửa hàng. Trước kia cậu đã từng nghe nói tới cửa lá này, đây là lần đầu tiên đi vào, giá hàng đặt ở vách tường, trong đại sảnh đặt vài tủ thủy tinh, cậu son đôi mắt xanh biếc lại, hạ dược lớp thầy độc Dược như Snape hiển nhiên là không được, nhưng có khi độc dược rất hữu dụng, ví như… Phúc Lạc Dược.

Harry nhớ rõ trong sách Hoàng Tử Lai đã từng nhắc đến loại độc dược này, Hermione cũng từng nói qua, đây là độc dược có thể nâng cao độ may mắn, nhưng cực kỳ khó điều chế, yêu cầu thời gian và tâm huyết. Cậu không cho rằng điều kiện hiện tại của mình có thể làm được thứ này, có cậu có thể mua, dù nơi này có bán.

Đương nhiên cậu sẽ không ngu đến khả năng cho rằng độc dược này có thể thay đổi bản chất, nhưng nếu tăng thêm ít may mắn thì cậu có thể chọn cậu cơ hội nào hay không? Cơ hội để lão già nhìn bạn khác đi?

“Xin hỏi có cần giúp gì không?” Trông là một phù thủy trung niên, bác vốn là thành viên chức bình thường trong Bộ Pháp thuật, vì cửa này cống hiến với Bộ Pháp thuật mà ông chủ lại không thích tự đón khách, nên bác được bộ trưởng Scrimgeour sắp được xếp ở đây. Công việc này đối với bác mà nói thì khá thoải mái, vì đang ở thời kỳ căng thẳng trước chiến tranh này, ngài Wilson sẽ để bác đóng cửa trước, vị trí giáo sư Hogwarts này rất dễ gần.

“Sườn cần Phúc Lạc Dược.” Harry hạ quyết tâm mở miệng.

Nữ phù thuỷ sinh một cái đã nhận ra Harry, bác hơi hạ mi, lấy lại thân phận một nhân viên cửa hàng trả lời, “ảo Potter muốn dùng Phúc Lạc Dược làm gì?” Phúc Lạc Dược thuộc độc rất dược cao cấp, nhưng trong mắt bác sĩ, cũng là một loại độc dược đầu cơ trục lợi, người muốn đạt được điều gì chắc chắn phải tự mình cố gắng chứ không phải dựa vào thứ này.

Harry thư giãn ra, không tự giác cảm giác seo tia chớp trên lông mày, cười khổ, trong giới pháp thuật này chỉ sợ không ai biết mình ấy chứ, “Gần đây cháu rất xui xẻo, chỉ hy vọng có thể thay đổi tâm trạng thái, không hơn.”

Nữ phù thủy mở to mắt nhìn, nhận ra một loại hơi thở nặng nề trên người thiếu niên này, bác xoay người đi tới dưỡng, tìm trong chốc lát, lấy ra một cái bình màu vàng, “Thời gian hiệu quả ba tiếng, Galleons năm thứ năm.”

Mắt Harry sáng lên, cậu son gật đầu, “Cám ơn bác, cháu đi lấy tiền, lập tức quay lại.” Cậu biết mua độc dược có rất nhiều lệnh hạn chế, Phúc Lạc Dược trùng hợp ngay gần giới hạn đó, cửa lá lá này có bán, bán cho cậu, thật sự là quá tốt.

Không đến 20 phút, Harry liền lấy thêm Galleons trở lại, cha mẹ để lại cho cậu không ít tiền.

“Cám ơn đã tới.” Nữ phù thủy trung niên theo lễ chào Kẻ Được Chọn, người phụ nữ đủ tuổi làm mẹ thiếu niên nhìn theo bóng dáng kia, thở dài thật sâu.

***

Harry không định ở bên ngoài thêm nữa, cậu lập tức trở về trường, lúc này đã là 4 5 giờ chiều rồi.

Một lần nữa mở sách ra, muốn đọc về Phúc Lạc Dược, Harry do dự. Như sách đã nói, Phúc Lạc Dược là một loại độc dược nâng cao may mắn cũng không phải là độc dược làm người ta như ý mọi câu chuyện, như dựa vào Phúc Lạc Dược cậu có thể điều chế thuận lợi dược dược trên lớp độc dược không thể làm người ta yêu thích. Vì Phúc Lạc Dược có tác dụng trên người của mình chứ không phải là người khác.

Đặt cái bình màu vàng ở trước mặt, Harry nghiêng đầu, dù là dựa vào dược phẩm có thể cậu bé gặp Snape nhiều hơn trong ba tiếng cũng không ngớ ngẩn, tuy nhiên đối phương nhất định là một mặt lạnh lùng cực điểm, Harry rắn nút , trả mắt như ước nguyện sinh nhật, sau đó uống hết.

Thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn, đầu giáp cũng phủ đầy vui sướиɠ, Harry ra khỏi ký túc xá, bạn biết, Phúc Lạc Dược bắt đầu có tác dụng. Lòng tràn ngập cảm xúc sung sướиɠ nói cho cậu, chờ đợi cậu tuyệt đối là cảnh tượng tốt đẹp.

Vừa rời ký túc xá, Harry nhìn về phía hầm, nhưng Phúc Lạc Dược không bảo cậu đi đó, như có một giọng nói tới cho cậu biết đi nơi khác sẽ tốt hơn, đi theo loại cảm giác này, cậu được hai chân mang đi, phương hướng là – sân Quidditch?

Lúc này huấn luyện viên Quidditch cũng nên kết thúc rồi, tới sân Quidditch làm gì chứ? Dù nghĩ vậy nhưng Harry vẫn khó có khả năng kháng cự sự hấp dẫn của Phúc Lạc Dược, không tự chủ đi về phía đó.

Merlin ơi, làm ơn Harry hét lên, có thể độc dược này có vấn đề gì không?