Chương 92: Cái gọi là đàm thoại.

—o0o—

Vô lực nói mật khẩu, Draco vào ký túc xá, có lẽ cậu nên may mắn cửa lớn ký hiệu xá hiệu quả cách âm khá tốt nếu không ai nghe được đoạn đối thoại giữa cậu và Granger, tuyệt đối cậu sẽ tìm một cái cây để treo cổ.

"MỘT!" Vào cửa ngay đầu có cái gì giảm xuống, cảm xúc lạnh băng làm Draco kêu lên.

Tiếng xì xì rõ ràng hơn, Draco nhìn thấy, là Elsa, con rắn này đang treo trên cửa, cái đuôi ngựa trên mặt, thân thể rũ xuống, đầu vừa lúc đặt lên mặt cậu bé.

Blaise ngồi ở phòng sinh hoạt chung thấy bạn ổn liền ngoắc, “Cô bé đang cướp đồ ăn vặt.”

Draco nghiêng đầu, đôi mắt Elsa nhìn bạn.

Draco thả tay, “Tao không có đồ ăn.” Elsa cong người lên, cho đi.

Draco vừa đi vào trong cơn buồn phiền, bạn nhìn Slytherin ngồi ở góc phòng sinh hoạt chung đọc sách, nhìn lại Blaise, ý bảo đối giải thích một chút.

Blaise băng vai, “Khi chúng tôi trở về rồi, Abra nói Elsa chỉ muốn học trò thôi, thuận lợi cướp đồ ăn.”

Draco nhướng mi, quay đầu nhìn về phía cửa. Con rắn xanh nhỏ đang bậu trên cửa thằn lằn đi, nhìn như cái đồng hồ quái rắn hình rắn, lại như cái xích đu, cậu có thể tưởng tượng được tình cảnh sau khi nhóm học trò năm nhất trở về.

Mười phút sau, học trò chơi năm học xong biến hình trở lại, lớp này luôn dạy quá giờ hoặc nhiều hoặc ít.

Quả nhiên, học trò chơi năm nhất bị cứng, liên tiếp kêu sợ hãi, dù là Slytherin cũng không phải lúc nào cũng có thể nắm giữ được tỉnh táo.

Elsa cuối cuộc chơi đủ, nó nhảy xuống, không biết lấy kẹo ở đâu ra, đưa cho từng học trò nữ thiết bị Khó.

Học trò chơi nữ nhận đồ, nhưng không biết nên làm gì.

“ Món quà cho em ăn.” Salazar buông sách lên tiếng, “Vừa rồi Elsa chỉ đùa chút thôi.”

“Tặng cho em?” Cô bé lặp lại, con rắn xanh nhỏ gật đầu, phong cách xì xì kêu.

Cảm giác bất kỳ chiến thắng sợ sợ học trò nữ không chớp mắt, “Cô bé à, Bạn hiểu lời tao nói sao?”

Elsa tiếp tục gật đầu, đương nhiên nghe hiểu nhưng không nói được.

Con rắn này rất cao cấp nha! Nhà Malfoy nuôi thú cưng nhiên không phải là bình thường.

Học trò chơi năm nhất bu quanh Elsa đùa, hoàn toàn quên mọi thứ xung quanh.

Salazar nâng cao, nghe tiếng Elsa làm nũng cười nhẹ, Elsa thích trẻ con. Hạ mi mắt, cậu nhớ lại nội dung viết trong sách, xà yêu sẽ chịu ảnh hưởng bởi tính cách người ấp trứng, mà cha cậu cũng là một người cực yêu thích trẻ con mà.

***

Đôi song sinh giờ phút này đang ở trong văn phòng Godric search support help.

“Trình tự thứ bảy không gần đây là bao.” George buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Malfoy và Harry thậm chí còn ngon hơn thế này.” Fred lắc đầu, nhìn về phía giáo sư tóc đen, người sau đang độc dược vào bình.

“Bọn họ còn đánh nhau trên lớp.” Đôi song sinh chấm dài, loại tư thế đó chính là đánh nhau.

Godric cười người ngồi xuống. “Mở một đàm thoại thì sao?”

Hai anh em sử dụng sốt, “rêu đàm?”

“Thảo luận làm sao để học Phòng chống nghệ thuật Đen tối tốt nhất.” Godric ghi đè nghị định.

“Ai cùng ai thảo luận?” Đầu ngón tay George xẹt qua ba người ở đây, có hơi khó hiểu.

“Chỉ dựa vào em không được sao?” Fred cảm thấy tổ sư đã giúp đỡ đủ rồi.

“Ừm?” Godric tự nhiên, “Em muốn nói là dạy lớp này thì không được kể chuyện xư như năm trước.” Dạy học là một công tác yêu cầu cấp cao, đối với anh mười tuổi mà nói vẫn là cố gắng, cơ bản không ổn.

“Bàn trước kia em dạy lớp nào?” George đặt câu hỏi.

Ừm? Godric chớp mắt, một lát sau anh hiểu được đôi song sinh hiểu nhiều, họ cũng không biết lúc này anh thực sự chỉ có mười lăm tuổi, Godric cũng không buồn nói rõ, thảnh thơi trả lời, “Muốn dạy cũng phải dạy thuật thuật đánh nhau, thực sự ra em cảm thấy em thích hợp làm hiệu trưởng hơn.”

“… Em vốn là hiệu trưởng.” Fred tiếp tục nhận đề tài, đột nhiên cảm thấy đề xuất ra thảo luận, sư tổ và trưởng hiệu Dumbledore thực sự giống nhau.

“Anh hiểu rồi, tìm Abra thảo luận, đúng không?” George thông suốt, chương trình kiểu như Phòng chống nghệ thuật Hắc đại khái niệm là Salazar Slytherin đã dạy rồi.

“Năng lực của cậu bé mong đợi cũng có vấn đề.” Godric nhướng mày, “Bàn thế này, em tìm vài trò chơi tới hỏi, tám giờ tối nay luôn đi.”

Đôi song sinh nhìn nhau, gật đầu. Godric liền đi đầu ra ngoài mời học trò.

***

Sau bữa cơm chiều, bảy giờ bốn mươi, văn phòng Godric.

Salazar lười tựa vào ghế salon, ăn bánh ngọt trên bàn, “Bảo tôi tới làm gì?”

“Uống trà, ăn điểm tâm.” Godric lấy giọng điệu lười đáp lại.

Salazar rũ mắt lại, cậu mới không tin vì lý do nhàm chán như vậy mà tên đáng ghét tìm cậu tới đâu.

“Thuận tiện giảm thiểu không khí.” Cái này mới là điểm quan trọng, Godric nói tiếp, “Tôi đã mời một số trò chơi đến thảo luận làm sao để học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám.”

Mười phút sau, đôi song sinh đi tới, hai người ngạc nhiên nhìn hai đại đầu sỏ, “ Đến tột đỉnh là mời ai?”

“Hai Slytherin, hai Gryffindor và một Ravenclaw.” Godric nhìn đồng hồ trên Tường, “Hufflepuff không tìm thấy đâu, xuất hiện quỷ nhập thần, không tìm thấy Huỳnh Trưởng của họ.”

“Huỳnh trưởng?” George lặp lại.

“Nếu được mời đương nhiên phải mời người có năng lực rồi thì người bên Ravenclaw kia không phải là Huỳnh Trưởng nhưng em cảm thấy năng lượng của cô bé không tệ lắm.” Godric giải thích.

“Bàn Slytherin và Gryffindor…chính là Huỳnh Trưởng sao?” Fred khó có thể tin được.

Godric gật đầu.

“Draco Malfoy, Millicent Bosede,” George bọt nước, “Hermione và Ron?”

Godric Continue Continue gật đầu.

“… Không sao chứ?” Đôi song sinh chớp mắt.

Godric chỉ Salazar, “Anh ấy ở đây sẽ không có vấn đề gì, bốn người họ đều thích cậu ấy không phải sao?”

Salazar hoàng đầu, Mão Godric một cái, coi cậu là vật biểu tượng sao?

Godric anh ấy cười hai tiếng, ngồi đối diện với Salazar, “Không cần cậu làm gì cả, chúng tôi chơi cờ là được.” Nói xong, Godric còn quân cờ phù thủy ra.

“Cái gì?” George mở to hai mắt.

“Hai người không cho ý kiến

gì sao?” Fred không thể tin được hai chuẩn này đã được chơi cờ.

“Ý kiến

trúc gì?” Salazar khó hiểu quay đầu, phát biểu quan điểm, “Tôi cảm thấy thực chiến rất tốt.”

“Thật ra tôi cũng nghĩ vậy,” Godric vui vẻ ảnh hưởng ứng lời Salazar, “Hiện tại phù thủy thật mảnh mai, Đập Tường hai cái thôi đã phải tới bệnh thất, điển hình của việc không học giỏi lớp dược, rõ ràng có thể tự chữa lành cho mình.”

Nhún vai, Godric thấy thạch mặt mộc ra của đôi sinh tồn vàng nói trở về, “Đương tự nhiên, nếu anh cảm thấy họ ảnh hưởng tới giảng dạy thì vẫn yêu thông báo một chút.”

Hai anh em Weasley đờ đẫn quay đầu, nhìn nhau trong mắt chỉ có một tin: có lẽ họ tìm sai người, quan niệm nhận thức của hai tổ tông này khác biệt quá lớn với họ.

“Malfoy, sao mày lại ở đây!” Cửa phòng làm việc nửa vời, giọng Ron truyền vào từ bên ngoài.

“…Đừng cho là tao muốn nhìn thấy mày.” Giọng Draco bình thản.

"Ánh trăng? Sao em cũng…” Đây là giọng Hermione.

“Giáo sư Wilson mời em tới.” Bị người nào chọn làm đại biểu Ravenclaw Đưa cửa ra, đi nhanh đến, cô gái tóc bạch kim lỗi tai đeo vòng cà rốt, trên cổ đeo vòng bởi các nút chai bia bơ, vô cùng người khác. Cô vui vẻ, vì rất ít người sẽ mời cô tham gia cái gì.

Cô gái điên Nhà Ravenclaw…

Đôi song sinh cùng nhận ra, phong cách Godric lựa chọn thật là… làm cho người ta không nói được lời nào.

“George, Fred!” Ron một cái thấy hai anh trai mình, đây không phải là văn phòng lớp Bay sao? Vì cái gì hai anh trai cậu lại ở đây?!

Mắt Draco thấy đầu tiên là hai vị tổ tông ngồi trong cùng, Millicent nhăn mày, cô che mặt giáo sư Wilson tài hỗ trợ cho đội Quidditch mới tới, nhưng cảnh tượng hiện tại hoàn toàn là trò chơi hài hài chán. Cô nhìn Draco lại thấy đối phương đã đi vào, Millicent sử dụng sốt một chút, mang theo một chút nghi hoặc khao khát.

“Mời ngồi mời ngồi!” Đôi song sinh trên thực tế đau đầu nhưng không nói gì mời năm người ngồi trên ba ghế salon.

“Rốt cuộc…” Hermione cố gắng không nhìn Malfoy ngồi đối diện, cô quay đầu nhìn đôi song sinh, lại chuyển hướng giáo sư bên trong cùng.

Đôi song sinh bò đầu, xấu hổ.

“Tìm các trò chơi tới vì thảo luận phương pháp và nội dung giảng dạy Phòng chống Nghệ thuật Đen tối.” Godric giúp đỡ mở đầu, “Tránh lần thứ hai xuất hiện sự cố phá vỡ quy trình giảng dạy.”

“Hoàn toàn là lỗi của bạn.” Ron hiểu được lập tức chỉ trích thiếu niên bạch kim đối diện.

“Bình thường chiến, đủ công bằng, thực lực Potter không đủ, cam ai chứ?” Draco dùng giọng điệu trần thuật kể lại mọi chuyện. Xà phòng ở đây, bạn không thể nói quá kích động.

"Có thể -!" Ron trước mắt muốn đánh người.

George ghi đè lại em.

“Em có nghe nói.” Luna lên tiếng, chuyện Harry bị Malfoy làm thương mại truyền đạt rất nhanh, “Rất đơn giản mà, về sau giới hạn chiến tranh ở cùng Nhà là được rồi không phải sao?”

Trước mắt Fred sáng, hai người họ ngốc thật, sao lại không nghĩ ra cái này?

Millicent khinh thường nhướng mày, “Quy củ là do giáo sư đặt ra, có phải đặt phổi tung được đâu.”

“Thầy cảm thấy chiến tranh giữa các Nhà hiệu quả rất tốt.” Godric xen vào, không nhường nhau mới có thể tiến bộ, dù không có ý khác.

Một số người cùng sử dụng sốt, Ron nghiêng đầu kháng nghị, “Ai muốn chiến đấu cùng Slytherin, họ…” Ron nhìn thằng bé bạch kim rồi im lặng, Malfoy nhỏ cũng là Slytherin.

Millicent cười lạnh, “Với thân thủ của cậu, hừ.”

“Có thể có ý gì?” Ron nhảy lên.

Godric đầy hưng trí tiếp tục chen vào, giọng điệu không sợ người chết không ngừng, “Nếu không thì hai người chiến đấu một trận, xem ai giỏi hơn.”

Đôi song sinh cứng đờ, đến tột đỉnh cùng sư tổ có ý gì, chen vào thế này còn không bằng chơi cờ cùng xà tổ đi!

Salazar cũng không để ý bàn cờ, cậu lấy một miếng bánh ngọt, vừa cắt vừa ăn, còn thường thì đút cho Elsa, người sau lại ló đầu từ trong tay áo, tác động ăn theo.

Nói chuyện đang tốt lại biến thành một trận quyết chiến, hai bên chiến tranh là Ron Weasley và Millicent Bosede.

Draco lùi sau vài bước, đi đến cạnh em trai, Hermione lo lắng nhìn Ron người quyết định chiến tranh, lại nhìn giáo sư Wilson, hoàn toàn không hiểu vì sao lại đưa ra đề nghị này.

Luna tò mò đến viền Abraxas, cô nhìn con rắn xanh nhỏ ló đầu ra, “Thật đáng yêu, tên là gì thế?” Rắn ăn đồ cổ tuyệt đẹp đã được tìm thấy.

“Elsa.” Salazar trả lời tự nhiên.

“Có thể nó được không?” Luna không chú ý tới chiến tranh, sau khi được đối phương cho phép, cô dùng ngón tay trỏ vào đầu con rắn xanh nhỏ, “ Nó thật là tuyệt vời.” Luna khen ngợi.

"Cảm ơn." Salazar khách sáo nói, ấn tượng không ít với nữ phù thủy lần đầu tiên gặp mặt này.

Thời gian quyết định kinh doanh ngắn gọn, vì Ron hoàn toàn không phải là đối thủ của Millicent, rất nhanh đã là một thần chú tai nạn chân đánh bại.

Millicent cười lặng, gật đầu với vài người, câu người rời khỏi văn phòng, thật là công chán.

Ron mặt đỏ lên, màu gốc tóc mình, đôi song sinh ngay cả lời an ủi cũng không nói nên lời, bị cô bé đánh bại, haizzz.

“Ron…” Hermione lên tiếng.

Ron dậy từ trên mặt đất, chạy nhanh rời khỏi văn phòng, như bị đốt cháy bỏng.

Draco cọ đầu, hỏi thiếu niên xà tổ, “Có trở về hay không?”

Tâm trạng Salazar không ngừng, vì người chiến thắng là học trò Slytherin, “Ừ.” Thằng bé bạch kim dậy dậy, cùng với anh trai trên danh nghĩa của mình rời khỏi văn phòng.

Godric có hơi bất đắc dĩ, mình không đánh lại Salazar ngay cả Gryffindor cũng không đánh lại Slytherin? Anh tay với đôi song sinh, “Để họ tiếp tục đánh nhau trên lớp đi, nói không có khả năng nâng cao thực lực.”

George và Fred đơn vị không nhìn sư tổ, nhóm họ là người kéo dài Luna, người kéo dài Hermione, “Hai vị trí, làm việc bận rộn với văn phòng họ ta tâm sự được không?” Gì thì sao Hermione cũng được gọi là cô nàng biết thứ n thứ, Luna cũng có thể suy nghĩ ít nghĩ kỳ lạ, không nhẹ có thể đề nghị tốt, mà không phải nói chuyện này, trò chuyện khôi hài, hoàn toàn là trò khôi phục lại sự hài hước!