- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mê Đồ Quy Đồ
- Chương 82: Lựa chọn của hai người.
Mê Đồ Quy Đồ
Chương 82: Lựa chọn của hai người.
—o0o—
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, vợ chồng Weasley thì cực cấp lửa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vừa ra khỏi cửa, Molly liền kéo tai con trai út, không nói chuyện khác, sao Abra kia lại có vẻ thân thiết với con cái nhà họ, “Abra kia là ai, hừm?”
“Abraxas Malfoy.” Ginny lên tiếng, nhìn sinh vẻ mặt cha mẹ, giúp anh trai giải vây, “Nghe nói là con riêng nhà Malfoy, nhưng em ấy rất hòa đồng với học trò Nhà Gryffindor, ngay cả Harry cũng rất thích em ấy.” Đây là lần đầu tiên Ginny nói với cha mẹ về tin tức nhà Malfoy, vì cha mẹ cực kỳ phản cảm nhà Malfoy.
“Con riêng tên công ty kia?” Arthur nhướng mày, hừ, sinh hoạt cá nhân của quý tộc thật sự là không biết kiểm điểm!
“Gryffindor rất thích thằng bé?” Molly khó có thể tin đặt câu hỏi, “Thằng bé phân tới Nhà nào?”
“Slytherin.” Ron thoát khỏi tay mẹ mình, “George và Fred cũng rất thích em ấy, con cũng có thể hiểu được, kỳ quái là trò chơi Nhà Slytherin cũng rất thích em ấy.”
Cùng nói chuyện với cả học trò hai Nhà, cũng có một nhân vật thần thoại thế sao?
“Bàn còn Gody?” Molly hiện tại càng lo lắng con trai đã chạy của mình.
“Anh ấy giúp việc trong cửa hàng các anh trai, vốn là một phù thủy Muggle, hình như vì người trong nhà không đồng ý nên không tới Hogwarts đi học.” Ron nhớ lại, “Không sao đâu mẹ à, giữa thời gian họ sẽ trở về ăn cơm, chúng ta đi mua đồ ăn, không phải sao? Gì thì sao cũng là khách mà.” Ron mấy ngày nay hiểu chuyện nhiều hơn, nhất là sau khi đã trải qua chuyện của Fred.
Lại nói tới bên George, bọn họ cũng không tiến tới lá Công Tước Mật, cái kia chỉ là vì George muốn "dụ dụ" Salazar mà thuận miệng nói ra, đối phương thích ăn đồ ngọt mà.
Trạm đầu tiên họ tới là cửa lá chuyên kinh doanh công cụ bay cao cấp, lần này Godric là giáo sư lớp học Bay nên muốn tới đây nhìn xem, George thì đi chào hỏi.
Trong tủ kính treo không ít loại sên, đương nhiên, thu hút mọi người nhất chính là Firebolt ở trung tâm tủ kính, được độc là bay hạng nhất hiện nay. Godric nâng cấp, đột nhiên nghĩ ra, dù Salazar dùng tiền quét rác cũng có thể đạt được tốc độ này, đã được rồi, không phải phù thủy nào cũng được như Salazar.
Ông chủ thực hiện nhiên không coi họ là khách quý gì, chỉ xin chào đón các vị khách khác.
“Thích cái này sao?” George tiến lại nhìn, nói thật ra, anh cũng thích, cứ yêu Quidditch thì ai không thích cây cào bay cao cấp như thế chứ, nhưng giá tiền ở đó, 5000 Galleons một cây, dù là quý tộc cũng sợ xa xa, chỉ có đội bóng Quidditch cấp quốc gia mới có thể lãng phí như vậy.
“Anh không biết ở trường quá cũ hay sao?” Godric nhướng mày, “Em muốn đổi một bộ.”
George chớp mắt, cứng đơ chỉ chỉ Firebolt, “Đổi thành cái này?”
Godric gật đầu.
“Toàn bộ?” George sơn nước miếng.
“Ít nhất thì bốn đội Quidditch của Bốn Nhà.” Godric câu chuyện, “Lớp học Bay thì không cần lắm, học trò chưa bay bao giờ dùng loại này không nhẹ sẽ chết nhanh hơn.”
George đen mặt, một đội Nhà có bảy cầu thủ chính thức, bốn Nhà đã có 28 cái, cái này cũng chưa tính là dự bị, 28 cây nhân 5000 Galleons, trước mắt George thoáng chốc đều là tia sáng vàng rực.
“Anh và Fred cũng cần nữa, thế nào?” Godric tới nghĩ điều gì, “Không phải chọn Hogwarts một điều bất ngờ sao? Bình thường thì không cần kích hoạt bằng Firebolt nữa.”
Sư tổ chính là sư tổ, khí phái thật sự không ai có thể nổi nổi. Ngoại trừ ý nghĩ thế nào George căn bản không phát biểu được bất kỳ câu trả lời nào.
“Cứ thế đi, đi mua đồ của anh trước, buổi chiều lại đến đặt hàng sau.” Godric giải quyết quyết định, người rút George ra cửa hàng, người sau rõ ràng đã chìm vào trạng thái dại ra.
Đi một vòng Hẻm Xéo, George thắng lợi về, anh mang theo Godric trở lại Hang Sóc, đồng thời ăn cơm trưa.
Hàng Sóc.
Godric tóc vàng mắt xanh chào hỏi thân thiết với các Weasly, thấy Fred còn giả giật mình, sau đó miệng ngọt như đường, rất thân thiện.
“Nói vậy, cháu cũng quen với Abraxas Malfoy kia à?” Molly vừa cắt đồ ăn, vừa hỏi trẻ rất hoạt bát sáng nay.
“Đúng ạ, chúng cháu là bạn rất thân.” Godric không né, cười gật đầu.
“Quen ở giới Muggle?” Câu hỏi của Bill đánh dấu điểm quan trọng.
“Cũng không khác lắm.” Godric nói dối cũng không đỏ mặt.
“Không phải nuôi cướp con riêng này ở giới Muggle đó chứ.” Charlie trở về chỗ cũ.
Molly cảm thấy lời giải thích này, “Malfoy lớn lại không vô trách nhiệm thằng bé này kết bạn nhỉ.”
Arthur nhớ lại, đúng là như vậy, hãy hiểu biết về đối thủ bị mất một còn, nếu con trai mình kết nối với loại người này, chắc chắn sẽ nổi tiếng chỉ trích, nhưng vừa phải ở cuối sách lại không nói gì cả, “Cưng à, ý của em là cái tên vô liêm sỉ kia cháy náy với những đứa trẻ này nên mới không thể mong đợi nhiều?”
Godric không hề để ý tới suy mong đợi, chăm sóc ăn, đôi song sinh thì cười hì hì, trong lòng thầm nghĩ, đây không phải là cháy náy, căn bản là không sơn hạn chế, nhà Malfoy có thế nào cũng không trừu tượng qua mắt xà tổ đâu!
Cơm nước xong, Godric đứng trong phòng khách với Ron, Ginny và đôi song sinh đánh bài nổ, loại trò chơi này càng nhiều người càng vui. Ron bị xui xẻo nhất, mà Godric là người thắng nhiều nhất. Thật ra đánh bài đều có Mẹo tính bài và ghi nhớ, có điều nếu mọi người chỉ giải trí thì sẽ bỏ qua điều này, nhưng Godric bụi tính kế, cái này đã hợp nhất trong trò đùa của anh, mười lăm tuổi cân đối tự nhiên anh sẽ không nhường ai, suy nghĩ đến những người này đều lớn chứ không nhỏ hơn mình, càng là thế.
Chơi nửa tiếng, lại trong một trận bùm bùm, mặt Ron bị nổ đen sì, Charlie ở bên cạnh xem vui giờ này rất ngẫu hứng xin gia nhập. Percy có công tác Bộ Pháp thuật phải làm, ăn xong đã bỏ chạy lên tầng, vợ chồng Weasley thì lên bàn ăn và bếp phòng rồi trở thành người xem mới.
“Chúa ơi, sao anh không ra hoàng hậu đen?” Rốt cuộc Ginny không được cạn kiệt, cô nhìn mấy lá bài còn dư trong tay, tò mò.
Godric đắp vai, dùng ngón tay chỉ đôi song sinh, Bill, Charlie, Ginny và Ron, “A cơ, kỵ sĩ đen, quốc vương hoa đào, 10 đen, hoàng hậu đen và 5 hoa đào*, mọi người thiếu cái này có gì không?” (Dương Minh Yên: đây là cờ gì? Là loại bài gì? Trời ơi, nó rối cả tú lơ khơ lẫn cả cờ phù thủy, là saooooooooooo?)
“Éc, Merlin ơi!” Mắt Ron sắp trừng ra ngoài, “Sao anh biết?” Những người khác cũng nhìn thiếu niên học vàng.
“Tính ra mà.” Godric chỉ đầu, “Tính bài không phải là không thể.”
Một số người ném quân bài trong tay xuống, thật là đáng sợ, cái này chỉ là chơi thôi mà.
Vợ chồng Weasley nhìn nhau, “Nhà chúng ta sao không có con trẻ thông minh như thế này chứ?”
“Anh có thể chơi với Hermione được đấy.” George đề nghị, “Cô em gái kia, cũng rất thông minh.”
Godric thả tay, “Abra cũng vậy, có cậu ấy không thích trò chơi xạc như thế này.”
Ron cực thảm không phục chạy về phòng, cầm cờ phù thủy chạy đến, “Chúng ta ta đổi cái này đi?” Cờ phù thủy không cần nhớ, chỉ là suy nghĩ mà thôi.
“Được.” Godric vui vẻ chấp nhận khiêu chiến.
Tổng cộng sau hai tiếng, ba bàn, hai thắng một hòa. Thắng tự nhiên là Godric, anh chơi không ít với Salazar ở biệt thự Malfoy, năng lực tư duy logic của anh cũng tốt, nghĩ qua Ron cũng không ít.
“Ron là người chơi cờ phù thủy giỏi nhất.” Ginny cảm thông, “Em thực sự giỏi.”
“Anh ấy.” Godric cười sảng khoái.
Lại chơi một tiếng nữa, Godric dậy chào tạm biệt, các Weasley lưu vũ không tiễn anh, chân thành hy vọng anh có thể lại tới, trẻ con thông minh lại hoạt bát sáng như vậy đến bao nhiêu lần cũng thích!
Sau khi đi Godric liền lấy hình tượng giáo sư tóc đen đi vào Lá chuyên kinh doanh công cụ bay cao cấp, đặt 50 cây Firebolt. Thanh toán bằng tiền mặt.
Ông chủ kia ngốc ngốc đứng ở đó, đời này ông ta chưa gặp qua vị khách rộng rãi như thế lần nào, có nghĩa là thời gian tiếp theo ông ta phải nhập chuồng bay từ nước ngoài, số lượng này không phải chỉ trong một vài ngày có thể được chuẩn bị. Khi ông ta nhìn thấy địa chỉ giao hàng kia thì lại càng ngây thơ, “48 cây giao tới Hogwarts, hai cây đưa tới Hang Sóc?”
“Đúng vậy, à, tôi hy vọng ông có thể gói kỹ năng rồi gửi đi, nhất là Hang Sóc.” Godric nhắc nhở, anh cũng không thể hủy bỏ vở kịch mà đôi bài hát sinh đã được sắp xếp.
Ông chủ đờ đẫn gật đầu, Godric cười rời đi.
***
Bữa tối, biệt thự Malfoy, phòng ngủ Salazar.
Mua không ít sơ đồ Salazar đứng ở ban công nhìn sao trời, dù năm thứ nhất nhập học vì tò mò và kinh ngạc vậy tiếp tục lựa chọn vào Hogwarts là vì sao?
“Đang nghĩ gì vậy?” Godric đột ngột xuất hiện ngay trên lệnh cấm tay, đưa ra phía sau ánh trăng, giọng điệu cực kỳ thương mại.
Salazar khó chịu lộc phương một cái, không mồm để ý.
“Salazar…” Godric nhẹ nhàng gọi tên Salazar, hơi nghiêng đầu, kéo khó miệng, “Đừng tìm dao găm nữa được không?”
Giống như là đột nhiên nhắc tới chuyện đã lãng quên, Salazar tư tỉnh nhận ra, đã thật lâu rồi cậu chưa muốn về nhà.
“Salazar…” Thiếu niên tóc vàng lại gọi, bình tĩnh nhìn người trước mắt, “Chúng ta ta ở lại được không?” Câu hỏi trực tiếp và chân thành như thế, đây là lần đầu tiên.
Salazar nhìn thiếu niên thật thật cẩn thận thăm dò, đúng vậy, thật cẩn thận, bạn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Godric, chỉ hy vọng cậu bé ở lại, đồng thời lưu lại cảm xúc chân thành. Cậu nghĩ, nhóm họ là bạn bè, có lẽ bốn năm trước họ chính là đồng nhóm hợp tác, nhưng hiện tại, họ đã là bạn.
Không phong phú, Salazar nhẹ nhàng gật đầu, cậu nói, “ Được.” Cậu đã biết rõ tình cảm của mình đối với nơi này, sẽ không lừa mình lừa người nữa.
Godric mở to hai mắt, anh nhảy dựng lên, nhảy xuống từ tay vịn, “Thật tốt quá!” Anh vui vẻ ôm cổ Salazar, người sau cũng không né ra, niềm vui này cũng như thu hút cả Salazar.
Đúng như vậy, đối với Salazar mà nói Hogwarts không chỉ là một tòa lâu đài, đối với Godric mà nói Hogwarts cũng không chỉ là một sân chơi, Hogwarts là nhà bọn họ, nên, bọn họ không còn lạc đường nữa, và, họ lựa chọn ở lại.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Mê Đồ Quy Đồ
- Chương 82: Lựa chọn của hai người.