Chương 75: Quà của cha.

—o0o—

Lại là một buổi sáng, Salazar và Godric cố gắng không nghĩ về chuyện Chúa tối đêm, họ ngồi trên bàn ăn sáng. Người nhà Malfoy biết nhìn sắc mặt, họ nhận ra tâm trạng hai vị trí tốt đẹp hơn chút, mà đôi song sinh thì cúi đầu ăn, không nói lời nào cũng không bắt đầu.

George và Fred xem như đã vô tình biết được thân phận hai người, họ mong đợi sư tổ chắc chắn không biết trong hưng châm có chứa ký ức, dù không tuyệt đối sẽ không tặng quà, mẹ sư tổ chắc là hy vọng sư tổ có có thể nhìn thấy ký ức này, nhưng họ phải nói thế nào đây?

Đương nhiên, cá tính hai người cũng không giống nhau, sư tổ thì thôi, cá tính xà tổ thì thực sự là một đứa trẻ, rất đơn thuần. Lúc này hai anh em vẫn chưa có ý thức được thực hành về hai vị này y phun bề ngoài, nhưng có ý tưởng rằng hai người đang luân hồi chuyển thế.

Một nhà Malfoy cố ý để bạn Slytherin vui lên. Narcissa hiền hòa mở miệng, “Sinh nhật của cậu sắp tới rồi, có cần gì không?” Tặng quà thì kiểu dáng nào, cái này là cần thiết nhất.

Salazar sử dụng sốt, cậu mờ mờ đầu, cậu chưa từng có sinh nhật.

Godric vui vẻ, anh nhớ rồi, sắp tới mười ba tháng tám, trước kia không tổ chức, lần này nên nung nóng một chút, anh rướn người, “Có muốn tôi đưa cho cậu thức ăn đặc biệt ngon hay không?” Ý là toàn bộ các độc tố.

Draco tò mò thức ăn đặc biệt ngon là gì, mà mặt Lucius trực tiếp trắng bệch. Một chút may mắn ngày mười ba tháng tám trên bàn cơm phải mang lên một trăm loại thực vật và động vật có độc như nhện hay Tôm Đuôi Nổ sao? Lucius thở dài trong lòng, trình bày thì trình bày, ngài Slytherin vui là tốt rồi, chính là vì bọn trẻ nhỏ này vui nên anh mới nói sinh nhật cho vợ và con trai.

“Phải chúc mừng.” Draco nhấn mạnh, nòng đôi song sinh, cũng đang nhắc nhở hai Weasley, họ đã ở đây đúng một tuần rồi, hoặc là rời đi ngay hoặc muốn tiếp tục ở lại thì phải tặng quà tặng lòng, không thể thiếu lịch sự.

"Không được!"

"Không được!"

Đôi song sinh đồng thời tuyệt đối, sinh nhật xà tổ chính là ngày giỗ của cha xà tổ, làm sao xà tổ có thể chúc mừng những ngày như vậy, đây không phải là tăng thêm nỗi đau sao?

Sau ánh mắt đồng thời tập trung lên đôi song sinh, Godric kỳ quái, “Sao lại không được?”

Hai anh em nói núi, họ thấy sư tổ cũng không biết, thuận tiện, họ nghiêng đầu xà tổ, quỷ dị chính là, ngay cả xà tổ cũng nhìn họ một cách kỳ lạ, Merlin ơi, mặc lẽ bản thân xà tổ cũng không biết sao?

“Các anh có ý gì?” Draco bất mãn.

“Chúng tôi, không, ý chúng tôi là…” George và Fred không biết nên làm gì bây giờ.

“Mắt đỏ hết cả.” Salazar mở miệng, chỉ hai anh em, vừa rồi hai người cưỡi đầu ăn, lúc này lúc đầu lên, cậu liền nhận ra.

Đôi song sinh đương nhiên dùng thần chú che dấu, nhưng thật đáng tiếc, không có tác dụng với Salazar.

Vừa nói vậy, Godric cũng nhìn cẩn thận, anh quan tâm hỏi, “Các anh làm sao vậy?”

Tối qua chào hào hai người xấu hổ dậy dậy lên trên lầu, “Chúng ta tôi ăn no rồi, ừm, mọi người cứ chậm rãi.”

Không ổn không ổn, trong chén đĩa trên bàn, đồ ăn mới chỉ ăn được một nửa, làm sao đã ăn no được chứ.

Godric nhìn Salazar, Salazar không hề nói, “Không sao, tôi vốn không quen làm cái này.”

Draco muốn nói điều gì bị Lucius ngăn cản, quý tộc bạch kim cảm thấy có hơi kỳ lạ, đôi song sinh là người nhiệt tình nhưng lại nói không tổ chức sinh nhật, nhất định trong đó có chuyện gì, vẫn từ xem xem, dù sao còn vài ngày nữa mới tới mười ba tháng tám mà.

Cơm nước xong, Godric liền kéo dài Salazar về phòng chơi cờ phù thủy, đây là món giải trí mới mẻ của hai người gần đây, nói trắng ra là, chính là để đầu óc không óc tưởng, mới có thể nghĩ ít về chuyện kia .

Godric vừa nói chuyện với hoàng hậu trong bàn cờ hỏi Salazar, “Tiệc sinh cập rất vui.”

“Rất ồn ào.” Vừa nghe liên quan tới tiệc tùng, Salazar liền cho rằng vừa phải chấp nhận là chính xác. Salazar đột nhiên sử dụng một pháp thuật xung phong làm cho mọi quân cờ im lặng, sau đó cậu quay đầu nhìn cửa phòng ngủ.

Godric cũng nhìn theo, anh đứng lên gãi đầu, đi qua mở cửa, ở cửa có hai người, George và Fred. Thì ra là thế, năng lực điều tra của Salazar đúng là tốt hơn mình.

Hai anh em thấy cửa mở, lập tức lại biến thành trạng thái tầng dưới, ậm ừ gắn bắp, “Chúng tôi, cái này, chúng tôi…”

Godric kéo hai người vào, đóng cửa lại, anh cười nói, “Có gì thì nói thẳng, làm chi mà ấp thú, thật giống hai anh tí nào.”

George kéo tay áo Fred, Fred cúi đầu nhìn mũi chân, hồi lâu sau mới đưa đồ vật trong tay ra, “Vật của em trả lại cho em.”

Hùng châm? Godric không nhịn cười, hai thiếu niên này béo túc vậy làm gì chứ, “Không cần để ý như vậy.”

“Không phải.” George lắc đầu, anh buộc mình phải lên tiếng, “ Đồ ở bên trong là dành cho em, ừm, và cả, Abra.”

“Hử?” Salazar đứng lên, liên quan tới mình ý hả?

Godric cầm lấy hung châm, anh lấy đại một vật phẩm bạch pháp thuật từ trong nhà, cái gì gọi là đồ ở bên trong? Nhìn lướt qua, Godric khó hiểu nhìn George, nhìn vẻ không hiểu lời anh nói.

George cảm thấy nói câu tiếp theo thật gian nan, anh Đưa Đưa Fred, người sau chỉ phải đệm, nhưng thanh âm rất nhỏ, “Đồ mẹ em gửi cho em.”

Godric ngơ ngác, trong lúc nhất thời anh không nói cũng không suy nghĩ được gì, dại ra nền hung câu lên, mẹ anh?

Fred mở đầu, George cũng có can đảm nói tiếp, “Mặt sau viên kim cương thứ hai có chứa ký ức, ừm, mẹ em, về em và Sa…, ừm, Abra.” George không thể nói tên Salazar.

Godric phản xạ dùng lực gỡ bảo thạch ra, mà vẫn thành công rơi xuống, nhẹ nhàng dịu dàng nhất thời gian tràn ngập hưng châm. Đôi song sinh chợt có ý thức đây là lần thứ hai ký ức truyền tin, hai người đồng thời nói câu thật xin lỗi, bỏ chạy ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa mong muốn, loại ký ức này họ không nhìn thấy lần hai.

***

Salazar chưa từng gặp qua cha cậu, cậu không có cảm giác gì về cha mình cả, thậm chí còn mang chút khinh thường, vì cha là một phù thủy, mà Salazar không có cảm xúc gì với phù thủy, ít nhất từ

trước là các. Nhưng, lúc này đây, cậu thấy cha mình, tuy chỉ là một đoạn trong trí nhớ, lại vô cùng chân thật. Cậu chưa bao giờ thấy mẹ cười ngọt ngào đến thế, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến, cha đã chết, vì mẹ chưa bao giờ nhắc tới, càng đừng nói khi chết là vì điều kia.

Năm đó sau khi Godric bị bắt rời khỏi gia tộc không lâu ngẫu nhiên nghe tin mẹ mình mất, nghe nói giống như cha, chết trong tay sinh vật huyền bí. Đối với điều này, anh nửa tin nửa ngờ, vì dù thế nào thì anh cũng không muốn tin hai anh trai ngay cả mẹ cũng không tha, nhưng anh lại không mong được, mẹ mất vì mình, chỉ vì bảo hộ mình.

Khi hai người bị ném ra khỏi đoạn ký ức này, Salazar và Godric đều khó có thể chống đỡ ngồi xuống, tình bạn đời trước, hận thù đời trước, đủ mọi thứ đánh thật sâu vào lòng hai con trẻ.

Ngực Godric rất khó chịu, một vị chua cống hiến lên, anh nhẹ nhàng khịt khịt, muốn ép mình đừng khóc, anh cho rằng mình đã quên mất khóc như thế nào rồi. Cứng ngắc, anh quay đầu nhìn một người khác trong phòng, rõ ràng hiện ra đôi mắt Salazar đỏ lên. Hạ há mồm, anh tắc ngay không nói. trả lời, chờ đợi thật lâu, anh vươn tay kéo tay của đối phương, tay Salazar rất lạnh.

Sau khi được chạm vào Salazar tỉnh táo lại, bạn rút tay về mà còn cúi đầu xuống, không muốn ai thấy bộ đồ hiện tại của mình.

Đầu ngón tay Godric dừng lại một chút, sau đó lại tiến lên, nắm chặt tay đối phương.

“Anh…” Salazar không né được, nóng đầu chuẩn bị chửi người, ai biết tên đáng sợ bị điên hay sao, tiến lại gần ôm cậu.

“Ôm một chút.” Godric nói nhẹ nhàng, như đang tìm kiếm sự an ủi, lại như đang cho đối phương ấm áp.

Thân thể Salazar tăng dần thảnh thơi, sát người chạy hơi, Salazar cảm thấy mình có thể tưởng tượng được phía sau sau mình có một gương mặt đầy nước mắt.

Godric, anh ấy thực sự là một tên thích.

Salazar nghĩ trong lòng, lại màu mắt lại, ôm lấy Godric, cậu suy nghĩ có thể hiểu được đối phương đau lòng, vì họ giống nhau.

Không biết qua bao lâu, hai người buông nhau ra, mắt Godric hoàn toàn đỏ lên, so sánh mà nói, nhìn qua Salazar có bình thường hơn, mà mắt màu của cậu bé mang hệ đỏ.

Godric gắn lại hung châm, để trên người, mở miệng, giọng điệu gần như ổn định, “Nên cảm ơn đôi song sinh.”

“Ừ.” Salazar quay mặt, thảnh thơi đáp ứng.

Phòng lại yên tĩnh, không khí có hơi xấu hổ, lúc này, Salazar mở miệng, “Thung lũng ở chỗ nào?”

Godric sử dụng sốt, lập tức đáp ứng phản ứng, “Có thể là thung lũng tinh linh, mẹ tôi đã từng ở đó một thời gian.” Mà thung lũng này hiện tại tên là thung lũng Godric, lấy tên của mình mà đặt, Godric biết cái này vì anh đã từng tới thung lũng tìm cụ Dumbledore, nhà cụ Dumbledore ở đây.

“Tôi muốn đi xem.” Salazar đứng lên.

Godric cũng đứng lên, anh gật đầu, “Tôi đi cùng cậu.” Nói xong, đặt tay lên vai đối phương, trực tiếp động, hai người lập tức biến mất.

***

Thung lũng Godric.

Thung lũng rất lớn, rất vắng vẻ, Salazar mờ mịt nhìn, không biết nên đi về phía nào.

Godric ếm một thần chú che dấu lên mặt, đủ để gạt gạt bất kỳ ai, kể cả Salazar, anh quay đầu nhìn Salazar, mắt đối phương đã bình thường trở lại.

“Nên đi đâu?” Salazar thì cũng vậy.

“Ừm, chắc chắn là nơi có dao động pháp lực đặc biệt.” Godric tự hỏi, “Hay để tôi tìm.” Toàn bộ dao động pháp lực ở thung lũng này đối với Salazar đều là đặc biệt, nên phải để anh ra tay.

Salazar đờ đẫn gật đầu, đi theo sau Godric.

Godric lấy phép ra, vừa cảm ứng vừa dẫn Salazar động thổ, một vài tiếng đã đi được một khu vực rất lớn, cuối cùng, Godric đứng trên một mảnh đất trống, “Phía sau nó như có cái gì.”

Salazar nghiêng nhìn, dùng pháp lực cảm giác, không quá hiểu.

Bạch pháp thuật có thần chú che dấu độc dáo, Godric nhớ tới mẹ từng dạy mình, anh vũ vũ phép, vẽ ra một cái hoa văn hình cung đối xứng, mảnh đất này như có cộng minh, pháp lực bắt đầu khởi động, một lát sau văn bản được hợp nhất lại, trống giữa không trung nhưng vẫn không mở ra.

Godric nghi hoặc, anh nghĩ, quay đầu nói với Salazar, “Cậu nhỏ máu mình lên xem.” Nếu mẹ vì những người khác đi vào nơi này, có thể thiết kế một hệ thống kiểm tra huyết học thuật toán.

Salazar làm theo, trong lòng lại không bình tĩnh như bên ngoài, hoa văn nhẹ ra tia sáng vàng, đích cuộc một cánh cửa hiện trước bọn họ.

Hai người nhìn nhau, lần này là Salazar đi trước, cậu đẩy cửa vào, Godric khan theo sau, sau đó cánh cửa lại, nhìn từ bên ngoài, nơi này vẫn là một mảnh đất trống, không một bóng người.

Bên trong như một viện viện, đều là những thứ thực vật thấp bé, có hơi nước giống vườn hồng của Narcissa, có loài cây hoa nơi này nhiều hơn một chút. Salazar nhìn trái nhìn phải, đi vào trong, đi qua một cái thảm màu xanh do thiên nhiên tạo nên, đi tới phòng sâu nhất, rất xa, cậu đã tìm thấy một khu mộ.

Không kìm lòng nổi đi chậm lại, cậu thậm chí dừng lại một chút, mới tiến lên, xung quanh phần mộ rất sạch sẽ, có một pháp thuật lâu đời bảo vệ nơi đây, hơn nữa, động pháp thuật ở đây rất kỳ lạ và thân thiết với mình, bia mộ cao cao chỉ cần bé hơi hơi đầu đã có thể đọc được chữ trên đó, “Yan Slytherin”, ngoại trừ cái đó thì bia không ghi gì nữa.

Người đàn ông vẻ mặt tươi cười trong trí nhớ Sophia lại hiện lên trong đầu Salazar, người cha vì bảo vệ mẹ và cậu bé mà chết, Salazar nuôi tay chà lên tên bia một, từng chút từng chút, tiêu đề như muốn giải quyết tên này vào dài.

Salazar biết, Godric chưa từng đến, thiếu niên sơn vàng đứng thật xa, cho cậu một không gian riêng tư.

Salazar quỳ một gối, thị giác trở nên ngưỡng mộ, nhẹ nhàng nói, “Con xin lỗi, ba ba.”

Nếu không phải ký ức đó, chỉ sợ cậu vẫn luôn xem thường người cha của mình, thậm chí đã từng chán ghét. Sự thật chứng minh, là cậu sai, cha cậu là phù thủy, cũng là người xuất sắc, Sophia lưu di ngôn ngữ cho Godric cũng làm cậu tự hào, cậu có thể sống, cũng là vì phù thủy nào phấn đấu quên mình.

“Và, cảm ơn, ba ba.” Tay Salazar chậm rãi rời khỏi bia mộ, cuối cùng đặt lên mặt đất, cậu không khỏi ghen tị với Godric, Godric đã từng gặp qua cha cậu, thật sự, mà cậu lại không có duyên gặp gỡ.

Lặng im một lúc, Salazar rừng ngón tay lên, muốn tăng thần chú bảo hộ nơi đây, ai biết vừa mới thú pháp lực vào thì một hòn đá gãy ra từ trên bia mộ. Salazar kinh ngạc nhìn ra, bãi đá vỡ hiện lên một khoảnh khắc trống rỗng, nhìn vào trong, có một hộp đen lớn sì.

Đây là cái gì? Salazar sử dụng sốt, cậu chờ chờ tay đón ra.

Trên hòm lưu lượng pháp thuật tần sóng, tác dụng là khóa hòm lại, Salazar cảm ứng, chậm rãi khoáng bãi, bên trong sẽ có cái gì ở đây.

Mở hộp sản phẩm, phía trên là một bức thư, lấy thư ra, phía dưới lại là một quả trứng. Quả nhiên màu trắng nổi lên một màu xanh kỳ dị, Salazar do dự mở thư, kéo tấm da dê bên trong, bạn đơn giản đã tìm thấy tên gọi ban đầu, hoá ra là thư gửi cho mình.

Salazar Slytherin,

Chú là Ewers Black, trứng xà yêu này là do cha con Yan chuẩn được quà mừng con ra đời. Cha con rất đúng không, thứ này cũng có thể lấy được, chú thích vẫn luôn tự hào vì mình có một người như thế. Vì một chút cố gắng, cha con không thể tự tặng quà cho con, về phần chú thích, cũng là sau khi rời khỏi cái mới phát hiện ra cái này, nên chưa được đưa cho. Điều này không thể đảm bảo được, đều tại người ngu ngốc của con thích chơi chủ nghĩa thần bí cơ.

Nhưng summ lại, món quà này là của con, chú thích đặt nó ở đây, nếu có thể may mắn nhìn thấy nó, liền đưa nó đi, nó sẽ bảo vệ con.

Bạn tốt nhất của cha con.

Trong nhận thức của Salazar, xà quái thì có rất nhiều, nhưng xà yêu thì thấy hơn, hơn nữa thời gian có thể tồn tại cũng không phải phù thủy có thể đo được. Món quà của cha? Mũi Salazar ẩm ướt, cậu xoa xoa xoa trứng, ngón tay lúc trước cắt ra được một sức mạnh ép ép, một mỏm xương lên trên xà xà yêu.

Cậu có thể làm việc yêu cầu lại tỉnh? Cậu không cho là đủ sức mạnh, sản phẩm này phải đã hấp thụ rất nhiều pháp lực, khác với thuộc tính đam mê của cậu mà là pháp lực trung tính của phù thủy, đây là pháp lực của cha sao?

Nghĩ rằng kết quả tăng dần tràn ra, Salazar tập trung lên trên đó.

Nhạt nhẽo, cậu nghe thấy tiếng có cái gì đó Chạm vào vỏ trứng, sau đó một cái đầu rắn nhỏ như ngón cái dò xét đi ra, chớp đôi mắt nhỏ màu vàng nhìn cậu một cái, rồi sau đó bên tay cậu lên trên . Thân thể không chốt chốt, cố gắng thoát khỏi vỏ trứng, cuối cùng cái đuôi nhỏ của nó vung vũ hai cái, cảm thấy mỹ mãn hoàn toàn đi ra.

Đây là một con rắn xanh nhỏ chưa đầy nửa kích thước, cả người dinh Gmail, đang tháo dỡ trên tay áo cậu, Salazar tò mò nhìn, không lên tiếng.

Cuối chuyến đi xong, con rắn xanh nhỏ rắn đầu tê hai tiếng, trong lỗi tai Salazar biến thành giọng nữ làm nũng, [ Thật là thoải mái!] Con rắn nhỏ xinh đẹp nói xong liền đầu xuống dựa vào cánh tay Salazar bắt đầu buồn ngủ.

Salazar sử dụng sốt, xà yêu mới sinh ra đều thế này sao?

Salazar vừa thật cẩn thận coi chừng con rắn vừa cửa hàng kỹ thư, để cả cái hộp vào trong nhẫn, cái này là một kỷ niệm, sau đó cậu khôi phục bộ trang trí cổ có của bia mộ, lại nhìn sâu bia một cái , xoay người đi.

Godric ở bên ngoài đầu tiên là đứng, thật lâu sau thì ngồi xuống chờ, anh hoàng đầu nhìn bầu trời, giống như thời gian yên tĩnh.

“Có thể đi rồi.” Vượt qua một vị trí cắt ngang phút thứ tư của Godric.

Godric quay đầu, Mã thấy cánh tay phải đối phương có thêm một con rắn xanh nhỏ, “Cái này?”

“Quà tặng.” Salazar nói một từ, rồi đi ra ngoài.

Godric đứng lên, nghiêng đầu nhìn khối bia một xa xa, đại khái niệm hiểu được.

Chờ hai người trở về biệt thự Malfoy, đã là buổi tối.