🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ —o0o—
Lễ tang Fred Weasley được cử hành tại Hang Sóc, trong ngôi nhà không lớn treo đầy tấm màn lớn màu trắng màu đen, linh đường thiết lập tại phòng khách. Các Weasley hoặc đứng, hoặc quỳ, đều đang khóc, ngoại trừ George, George đứng lẳng lặng ở bên cạnh người anh em, mặt không đổi sắc.
Tới tham gia lễ tang phần lớn là thành viên Hội Phượng Hoàng hoặc học trò ở trường học, Harry và Hermione cũng tới, nghe nói là cụ Dumbledore thông báo. Hai đứa trẻ này cũng khóc nấc, còn phải một trái một phải đi an ủi Ron và Ginny.
Dumbledore khó nén cảm xúc đau lòng, cụ an ủi Arthur và Molly, sau khi thấy vẻ mặt của George lại dừng lại, đứa bé này mang bộ dáng cõi lòng đã chết, mặc ai an ủi cũng không thay đổi. Đôi mắt McGonagall cũng đỏ, đôi song sinh là học trò khó dạy bảo nhất của bà nhưng cũng xuất sắc nhất, dù Hermione cô gái biết n thứ hiện tại cũng có chỗ không bằng.
Lupin dâng hoa lên, cúi đầu một cái, tử vong, chú thấy rất nhiều, lần này lại tới nhà Weasley sao? Chú yên lặng lùi sang một bên, không ngừng đau thương, lại nghĩ tới Sirius, người đàn ông kia ngay cả thi thể cũng không có, chớ nói chi là lễ tang. Không có, cũng tốt.
Người đến người đi, tới khuya, trong phòng khách chỉ còn lại McGonagall và các Weasley, Harry và Hermione.
George vẫn là vẻ mặt đờ đẫn, anh đứng cạnh một mình khác tròn cả ngày.
“George…” Molly vươn tay chạm vào tay con trai, cái tay kia cũng lạnh như đá. Molly giật mình, vội dùng hai tay che, “George, đừng như vậy.” Trong giọng điệu người mẹ này mang theo tiếng khóc nức nở.
George không có phản ứng.
Lúc này, lại có người từ cửa chính tiến vào phòng khách.
Harry cảnh giác, người tới là một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, cậu không biết. Ron và Ginny nhận ra anh, “Gody.”
Godric khẽ gật đầu, anh lướt qua vài người chậm rãi đi tới bên người Fred, nhìn gương mặt thiếu niên như đang ngủ, trên vành tai còn mang theo viên hoa tai mã não màu đỏ, con ngươi anh phức tạp trong khoảnh khắc, vươn tay, muốn chạm vào mặt đối phương.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bàn tay nắm chắc tay thiếu niên tóc vàng vươn ra, là George, “Đừng chạm vào em ấy.” Đây là câu nói đầu tiên, ngoài tên Fred mà George nói từ sau khi gặp chuyện không may.
Godric rụt tay lại, nhẹ nhàng thở dài, “Anh ấy nhìn giống hệt như đang ngủ.”
Vài người ở đây nghe thấy câu miêu tả lại bắt đầu chảy nước mắt.
Nói xong, Godric liền rời đi.
Anh đi bộ trên con đường không một bóng người, Fred đã chết nhưng vẫn có thể cứu sống, thần chú bảo hộ anh đặt trên hoa tai không phải là thần, vốn là để họ tránh thương tổn cơ bản nhưng lại không ngăn cản được Lời nguyền Chết chóc. Nhưng thần chú bảo hộ này giữ linh hồn Fred lại, nói cách khác, linh hồn thiếu niên này vẫn ở trong cơ thể, dù thân thể đã chết.
Sống chết có số, lòng Godric nói, đây không phải là chuyện anh nên nhúng tay, chỉ cần vài ngày nữa thì linh hồn Fred sẽ rời khỏi thân thể, lần thứ hai luân hồi. Huống chi, để linh hồn và thân thể tiếp xúc lại lần hai, kéo người từ hoàn cảnh tử vong về hồi sinh, không phải chỉ dựa vào anh đã có thể làm được.
Cái gọi là bạch pháp thuật là pháp thuật có thể cứu chữa người còn sống, trọng thương cũng được, sinh mệnh bị đe dọa cũng thế, đều ở trong phạm vi này, mà cắt ngang giới hạn sinh tử cũng là có quy luật tự nhiên, điển hình là pháp thuật hắc ám.
Mặc dù Godric nghĩ vậy cũng khuyên bảo mình như thế, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu, anh độn thổ tới trước cửa hàng nát tanh nát bành ở Hẻm Xéo kia, chính mình, ngay cả nơi ăn cơm cũng không còn nữa.
Thiếu niên tóc vàng cứ đứng như vậy, thật lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười khó coi hơn cả khóc trong màn đêm, “Godric ơi là Godric, không thể tưởng tượng được mày cũng có thể như vậy, Salazar sẽ cười chết mày.”
Nếu như nói, để Salazar lâm vào trả giá Slytherin, vậy hãy để Godric dừng lại là vì Gryffindor, anh thích những đứa trẻ hoạt bát sáng sủa, anh thích đôi song sinh, anh có thể giả vờ như không thèm để ý, nhưng sau khi Fred chết, anh không thể nào bỏ mặc.
“Haizzz, đi chuộc lại hung châm thôi, tóm lại còn có chỗ dùng.” Quyết định xong Godric xoay người rời đi.
***
Một ngày sau, Fred hạ táng, ở trong phần mộ sau Hang Sóc.
Molly rất lo lắng về tình trạng của George, hai ngày nay, đứa con trai này của bác không ăn, không ngủ, không khóc cũng không nói gì, chỉ canh giữ ở bên người Fred.
Tuy George không để ai chạm vào Fred, nhưng khi hạ táng, anh lại không ngăn cản, mặc gương mặt giống hệt mình khuất khỏi tầm mắt.
Khi mọi người than thở xong rồi rời đi, George còn đứng trước bia mộ, mặt trên viết: Fred Weasley. Cánh tay George đang run nhè nhẹ, giống như chịu đựng áp lực nào đó rất lớn.
“Trở về phòng thôi.” Molly nhẹ nhàng nói bên tai George.
George không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ bất động đứng yên.
Một giây sau, George mềm oặt ngã xuống, Arthur đúng lúc đón được, người cha này ngạc nhiên nhìn Bill giơ lên đũa phép.
“Em ấy cần nghỉ ngơi.” Giọng Bill khàn khàn, “Nghỉ ngơi thật tốt, Fred không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ này của em ấy.”
Chết đi, và ở lại, đến tột cùng ai buồn hơn ai đây.
***
Mười hai giờ đêm, phần mộ Weasley tối như mực, lạnh lẽo đáng sợ, hình chiếu mặt trăng chỉ biết làm nơi này âm trầm hơn mà thôi.
Godric đột nhiên xuất hiện, anh độn thổ cũng coi như chuẩn xác, anh cười bất đắc dĩ, đời này lần đầu tiên anh đi trộm mộ người ta.
Thật cẩn thận dùng pháp thuật bỏ đất tầng trên đi, rồi thật cẩn thận mở nắp quan tài, Godric nhảy vào trong hố, khiêng thiếu niên tóc đỏ ra ngoài. Thật là nặng, Godric oán giận, rắc rối ở chỗ, không thể dùng pháp thuật di chuyển thân thể, vì quá yếu ớt. Chẳng lẽ anh phải khiêng cả đường sao?
“Cậu làm gì!” George mở to hai mắt, tỉnh lại lúc nửa đêm chuyện đầu tiên anh làm là đến khu mộ, lại thấy cảnh tượng như vậy, George tiến lên đoạt lấy thân thể người anh em, vừa dùng một tay ôm vững, đồng thời tay khác nắm lại, đánh thật mạnh vào má trái thiếu niên tóc vàng.
Godric nhất thời không lưu ý, huống chi cõng vật phẩm yếu ớt không dám né tránh, cho nên vừa lúc bị đánh trúng, anh lùi về sau suýt nữa ngã xuống, anh nhìn gương mặt George tức giận, khẽ nói, “George, anh ấy còn có thể cứu sống.”
George ngơ ngẩn, một lúc lâu không thể nói được, anh ôm chặt thân thể Fred.
Godric chậm rãi đi lên trước, không chạm vào Fred, lại vuốt vành tai George, nơi đó hoa tai màu đỏ đang ánh lên, “Bùa hộ mệnh của tôi, cũng không phải là đồ bỏ đi.”
George mở miệng, “Em nói thật?” Trong thanh âm mỏng manh tràn đầy không tin và hy vọng xấp xỉ tuyệt vọng.
“Đương nhiên rồi.” Godric gật đầu, trong ánh mắt mang theo khẳng định không thể nghi ngờ.
“Em có thể cứu sống em ấy?” George hỏi lại, anh mặc kệ đối phương là ai, có lai lịch gì, anh chỉ để ý Fred có tỉnh lại hay không mà thôi.
“Em không thể.” Godric lắc đầu, “Nhưng, em biết ai có thể làm được.”
“Ai?” Trong mắt George dần dần dâng lên hy vọng.
“…Giao anh ấy cho em, em cam đoan trả lại anh một Fred anh biết rõ.” Godric nói.
George ôm chặt em mình theo bản năng, “Không, mặc em là ai, anh đi cùng em, anh không thể buông em ấy ra.”
Godric thấy thế cũng không nói gì, “Cõng anh ấy đi theo em.” Godric vung tay một thần chú khôi phục trạng thái vốn có của khu mộ, vẫn không cần bị người khác phát hiện thì tốt hơn.
Godric đặt một tấm chăn dày lên trên người đôi song sinh, tuy đêm đen không ai nhưng nếu bị ai nhìn thấy là một rắc rối lớn, “Chỉ sợ chúng ta phải đi cả tối.” Đi bộ tới biệt thự Malfoy, haizzz, hy vọng giữa trưa mai là đến.
George gật đầu, gò má Fred lạnh băng cúi ở bên cạnh mặt anh, anh không hề hỏi Gody gì nữa, hy vọng ở phía trước rồi, Merlin ơi, van cầu người, để anh có thể nhìn thấy kỳ tích.