—o0o—
Trong trò chơi đùa Weasley người đến người đi cực kỳ quái nhiệt, hơn nữa phần lớn là trò chơi học, trong đó Gryffindor sử dụng tối đa số lượng. Một năm này Godric làm giáo sư không phải bỏ không, gần như mỗi người anh đều có thể gọi tên, đáng tiếc hiện tại họ cũng không biết anh.
Anh đi vào, vừa lúc thấy đôi song sinh đề cử cho Neville côn giác, nghe nói ăn một thành viên sẽ sảng lên với người mà mình sợ hãi nhất. Neville tĩnh lặng như xưa, bày tỏ vẻ không cần thiết.
“Chúa ơi—-!” Fred phát hiện ra thiếu niên tóc vàng đầu tiên, rõ ràng thả lỏng Neville ra, nhiệt tình chào mời.
“Thật lâu rồi em không tới đó nha.” George cũng tiến lại, giận dữ, thiếu niên này, nhóm họ đã đề nghị không ít lần.
“Không phải em đã tới rồi sao?” Godric cười.
Ron tò mò tiến lên nhìn, cậu chưa từng gặp qua người này.
Godric nhẹ nhàng Ron, Ginny và Neville, bình thường anh đều tiến tới cửa lá rụng vào buổi tối cho nên trước đó cũng không lấy bộ trang phục này.
“Chúa ơi, đây là Ron em trai anh, em gái Ginny, và các em học của chúng Neville.” Fred tiền vàng giới thiệu.
Godric cũng gật đầu, “Chào các em.”
Ba người cũng gật đầu hỏi, không nói thêm gì nữa, dù sao cũng không quá quen.
“Chúa ơi, em rất đúng lúc này, tôi sắp bận chết rồi.” George hương mạnh vai trò phương phương, không hề đông coi đối phương là người ngoài, “ Đến đây nào, giúp một tay đi, giúp đỡ anh bán chút đi.”
Vì thế Godric vừa vào đã được coi là lao động sai lịch sử, ai kêu anh rõ như xin vui lòng bàn tay đặc tính và giá tiền thương phẩm trong cửa hàng chứ. Lần này đôi song sinh tìm đúng người, Godric còn biết không ít đồ trong gái điếm được học trò yêu thích, anh cũng không cường hà, trực tiếp đưa mạnh tiêu thụ kẹo.
Tài ăn nói của tộc trưởng thiếu niên cung cấp năng lượng thụ thực thật là nhân tài không được sử dụng, nhưng không thể nói, hiệu quả huyền thoại, rất nhiều học sinh mua được sản phẩm đùa dai mà chúng thích trong thời gian Ngắn gọn nhất, chúng tôi vui tươi chào đón một vật đi ra khỏi cửa hàng.
Ron hỗ trợ mắt há miệng, rất giỏi, cậu kéo một ông anh trai qua, “Khi nào thì anh quen người tài giỏi như vậy.”
“Đương nhiên chúng ta có mắt nhìn rồi.” George ý hào sảng, anh kéo Fred nói tuần tai, “Dù cho Gody làm nhiều chức năng, việc buôn của chúng ta sẽ tốt gấp đôi.”
Fred người anh em một cái, càng nhẹ nhàng đáp lại, “Theo cổ phần công ty, em ấy là ông chủ, không phải làm công.”
Sau đó không lâu, khách hàng trong bối rối phân nửa, Fred quay đầu hỏi em trai, “Gần đây trong trường có chuyện gì mới không?”
Ron thiết lập tràn ngập khó có thể tin, “Harry đứng thứ hai trong cuộc thi độc dược, có phải rất lạ hay không?”
Đôi song sinh nhìn nhau, già già thay đổi? Ai cũng biết giáo sư Snape ghét nhất Harry Potter, mà hàng năm thành tích độc dược của Harry đều là đạt tiêu chuẩn, hay là Harry thay đổi? Biến thành nhiệt tình yêu thích độc dược học?
“Đứng nhất là Hermione?” Fred hướng bạn.
“Không.” Ron lập tức mày mày, “Vẫn là Malfoy.”
“Bàn chải phải em gái Hermione của chúng ta sẽ rất buồn sao?” George nghiền ngẫm nói.
“Chị ấy nói mùa hè này phải ở nhà học thật tốt.” Ginny nhớ lại vũ khí thế mười phần của nữ vương nào trên đoàn tàu.
“Không phải ngày nào bạn cũng học tập thật tốt sao.” Ron lộ ra mặt khó có thể hiểu nổi.
“Nói xem, độc dược học của em thế nào? Đạt tiêu chuẩn không?” Fred trêu Ron.
Ron hừ một tiếng, nghiêng qua một bên.
“Xin chào, đừng nhìn ánh sáng như vậy!” George đè lại đầu em trai dùng sức mạnh bò, “Cẩn thận anh nói cho mẹ, ngay cả em cũng có thành tích đáng buồn thế này.”
“Buông ra.” Ron tránh né.
“Em gái chúng tôi định nghĩa tối thiểu.” Fred vươn tay lấy ra một cây bút rất xinh, “Cái này là phần thưởng, bút dò lỗi sai cao cấp.”
Ginny vui vẻ nhận lấy, Ron ở bên cạnh không thoải mái.
“Đương nhiên, quà anh cũng tặng quà an ủi cho em trai cưng chứ.” George cười ha hả, trả đầu tìm cái gì đó dưới thư giãn, sau đó thơm ra – tập ảnh ngôi sao Quidditch.
“Wase.” Ron thở dốc, xin tràn đầy vui mừng, các anh trai kiếm tiền thật giỏi, hào phóng hơn cha mẹ nhiều.
Godric bằng cách nào đó một vài bước tiến tới một vị trí khách, anh quay lại thấy anh em Weasley đang cười. Hơi thở nhẹ nhàng mắt lại, Godric nắm chặt tay, anh nghĩ, nếu hai anh mình tốt bằng một nửa như đôi song sinh, có thể mình sẽ không bài xích tình thân như vậy.
Dấu cảm xúc xúc mất mát, Godric tiếp tục mua vai nhân vật xúc tiến bán hàng.
tiếng sau.
Đôi song sinh bắt đầu ui em trai em giá về nhà, “Đã muộn rồi, các em nên về nhà đi.”
“Còn chưa tới giờ chín.” Ron còn muốn ở lại lâu hơn một chút.
Hai tay Fred ủo hai má em trai, “Nếu về chết, mẹ sẽ rất giận.”
George giáo dục Ginny, “Em gái lo, mau dẫn anh trai không nghe lời của em về ngay.”
Ginny cười khanh khách, Người Ron không tình nguyện rời đi.
Khách trong Hoàng cũng không nhiều, đôi song sinh tốc chiến tốc thắng, liên hợp Gody nhân viên Thúc đẩy tiêu cao cấp, nửa giờ sau, hoàn toàn làm cửa hàng trống trơn.
“Gody, chúng tôi có quà tặng em.” Fred đóng cửa, George lấy vài cuốn sách ra.
Godric vừa thấy, bách khoa toàn thư độc dược, ba mật dày.
“Liên hệ với đồ vật mà em hay lấy,” George đặt tay lên vai thiếu niên tóc vàng.
“Tôi mong đợi sự chắc chắn thích độc dược.” Fred nói tiếp.
“Thật ra ra anh cũng thích độc dược, hehe, suy qua giáo sư trong trường rất khác người, viết nén nhiệt tình của yêu anh.” Đôi bài hát sinh lộ ra vẻ mặt tươi cười, đồng thời sinh ra một ý tưởng trong đầu: có thể Gody không tới Hogwarts đọc sách, nếu không tuyệt đối sẽ già lão già tàn phá đánh mất thiên phú độc dược.
Godric mở sách ra, đây không phải vật quý gì, nhưng anh rất thích, “Cám ơn.”
“Khách yêu cầu điều này làm gì.” Đôi song sinh cười vui vẻ.
“Vừa lúc em cũng có đồ tặng hai anh.” Tâm trạng chuyển biến tốt đẹp, Godric lấy hoa tai đã mua, đưa lên trước, “Màu đỏ, phối hợp với màu tóc của hai anh.”
George và Fred mỗi người cầm một cái, cũng không khách sáo, cực kỳ ăn ý đeo lên cho đối phương, sau đó hai người đồng thời tán khen, “Không ngâm, đẹp đó.”
Godric nghiêng đầu, nhìn bộ phong cách anh em tuần sát canh, cảm thấy có hơi lạ, tình cảm hai người này như quá thân.
“Chúa ơi, nghỉ hè thoải mái tới chơi nhiều hơn.” George chớp mắt.
“Thuận tiện đến sự trợ giúp này.” Fred gõ đầu vào, kéo người nhập vào.
Godric mỉm cười, gật đầu, thôi, dù sao một mình có khi cũng cực nhàm chán, thường tới đây để tâm trạng điều chế thuốc vậy.
Cứ thế, ban ngày Godric ở cửa hàng của mình làm thuốc độc, chiều tối liền đóng cửa chạy tới bên đôi bài hát sinh, thuận tiện giúp đỡ.
***
Cuộc sống nghỉ hè của Salazar ở biệt thự Malfoy cũng ngày càng trở thành đạo giáo.
Vì hiện tại Salazar biết chữ, vì thế cậu thường xuyên ngồi ở trong thư viện đọc sách, mời trợ giúp Narcissa trợ nước cho hoa hồng, hoặc đùa với đám công trắng.
Narcissa cũng nhân nhượng thói quen của Salazar, chuyển địa điểm trà sáng và trà chiều ra bên ngoài, cũng không ngừng đủ loại đồ ngọt. Lá gan Draco cũng lớn hơn rất nhiều, cậu dũng cảm đáp ứng với Salazar, chậm rãi phát triển đến khả năng hỏi phương pháp xung quanh pháp thuật.
Cho nên khi tiệc trà diễn tiến tới trận chung kết, thông thường chính là Salazar dạy hai cha con pháp thuật xung nhịp, Narcissa ở rìa quan sát, hơi thở cười.
Càng về sau, Draco tăng dần thoải mái hơn, cậu bắt đầu thoải mái với Salazar, Narcissa cũng xen vào kích ghẹo, chỉ có Lucius, người đàn ông bạch kim này quá câu nệ. Đương nhiên cũng không thể vô địch anh, sau khi tận mắt thấy Salazar dẵm Chúa tối đen như thế nào, anh cũng không thể nào trơ lì đi Salazar như vợ mình được.