Chương 63: Narcissa cường đại.

—o0o—

Salazar không mạnh về cảm nhận phương hướng, cho nên sau khi độn thổ thì đi bộ, cậu đi được một nửa thì lạc đường. Nhìn trái nhìn phải không thấy ai, cậu trực tiếp lấy Giám ngục từ quả cầu nhỏ bên hông, để một tên đi ra. Giám ngục này cũng đã từng tới biệt thự Malfoy, cho nên ngoan ngoãn dẫn đường ở phía trước.

Đi thật lâu, Salazar mới tới một khu đất trống trải, Giám ngục lơ lửng trên đỉnh đầu bất động, ý là đến nơi.

Salazar nhướng mày, Godric đã không có tác dụng, sao lại Giám ngục cũng không có ích luôn, nơi này rõ ràng không có gì. Suy nghĩ một chút, Salazar nhắm mắt lại cảm ứng dao động pháp lực chung quanh, là thần chú bảo vệ! Cậu mở mắt ra, hiểu được, có thần chú nào đó bảo vệ mảnh đất này.

Nên làm gì bây giờ? Phá thần chú bảo vệ sẽ làm người thi triển bị thương, Salazar nhíu mày, vừa nhấc chân đá bay hòn đá nhỏ trên mặt đất, hơn nữa, cậu làm sao biết ở chung với người nhà Malfoy thế nào, Lucius cũng nhìn thấy ký ức đó. Haizzz, Salazar nhướng mày.

Nói đến nói đi, Salazar không phải là người trốn tránh, hơn nữa sau khi nhận rõ mình thích Nhà Slytherin, thích những học trò kia, cộng thêm điều kiện về những người này, cho nên cậu mới có thể nghĩ tới biệt thự Malfoy. Suy đoán theo đoạn ký ức kia, nơi này cũng có thể nói là nhà của cậu.

Salazar ảo não đi qua đi lại trên mảnh đất trống, nếu không, vẫn đi tới nơi của tên đáng ghét đó thôi.

***

Đại sảnh biệt thự Malfoy.

Lucius, Narcissa và con trai cuối cùng cũng có cơ hội ngồi ăn cơm cùng nhau, Lucius lựa một ít kinh nghiệm của mình giảng giải cho vợ và con trai nghe, tóm lại là nói những điều tốt hơn, đương nhiên không nói chuyện người nào đó bắt anh ăn thịt sống và nấm độc rồi.

“Thật giỏi.” Draco tán thưởng tự đáy lòng, nhất là biết người kia chính là ân nhân cứu mình từ trong tay Chúa tể Hắc ám, sợ hãi mà Draco đối với thiếu niên Salazar kia rất nhanh biến mất.

Narcissa cảm thấy rất phức tạp, trong giáo dục của gia đình Black, lời ca tụng Salazar Slytherin tuyệt đối luôn là hàng đầu, quả thật có như thần thánh. Thật không ngờ, có một ngày, cô có thể nhìn thấy người thực, lại là bản cũ nữa.

“Ba ba, nói cách khác ở trường học ngài Slytherin cũng không che dấu gì, thuần túy là bản tính?” Draco đặt câu hỏi.

Không có gì ngoài thói quen ẩm thực làm người ta quái lạ, tính cách hẳn là xem như bản tính, Lucius gật đầu, đồng ý lời của con trai.

“Ở trường học ngài ấy thế nào?” Narcissa hỏi con trai.

Draco trở về chỗ cũ một chũ, cong lên khóe môi, “Mẹ à, mẹ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, ngay cả Pansy và Millicent vô cùng thích cậu ấy.” Pansy không cần phải nói, Millicent chính là cô cùng soi mói.

Phù thủy hắc ám có giỏi giang cỡ nào cũng có thời điểm là trẻ con, Draco vô cùng cảm khái, “Cậu ấy được công nhận là học trò Slytherin đáng yêu nhất.”

“Đáng yêu?” Lucius và Narcissa cùng xấu hổ, từ này đặt trên người nào đó thật là kỳ diệu. Lucius lập tức nghĩ tới ngày nào đó thằng bé hỏi mình về định nghĩa đáng yêu, thì ra là thế.

“Ầm—!” Một gia tinh nhảy ra, “Chủ nhân, bên ngoài có người, ừm, còn có một Giám ngục.”

Ba người giật mình, cái từ Giám ngục lập tức thu hút sự chú ý của họ, họ vội vàng đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài, cách đó không xa, thằng bé bạch kim vẻ mặt khó xử kéo kéo đầu đi tới đi lui trong vườn hoa, Giám ngục trên đỉnh đầu cũng lờ lững đi theo.

Một nhà Malfoy sửng sốt, ngài Slytherin sao lại chạy tới đây!

“Sao bây giờ?” Draco vội vàng hỏi, cũng không thể nhốt người này ở bên ngoài.

“Cissy, cởi bỏ thần chú.” Lucius phân phó, dẫn đầu ra ngoài.

***

Salazar đang chuẩn bị rời đi, lại phát hiện đất dưới chân đã thay đổi, bố cục chung quanh cũng thay đổi theo, cậu cảnh giác trừng mắt, xung quanh đều là hoa, quay đầu lại, một biệt thự rất lớn hiển hiện ra, khí thế tráng lệ, xa hoa y hệt nhà tên đáng ghét!

Sau đó, cậu nhìn thấy Lucius, quý tộc bạch kim kia càng xử sự khéo léo cẩn thận hơn ở trường, đối phương đầu tiên là nhìn cậu, sau đó chuyển mắt lên trên. Salazar ngẩng đầu theo, hiểu ý, vươn tay thu hồi Giám ngục.

Mắt Draco không chớp, mắt thấy mới rõ, có thể thu phục Giám ngục, quá mạnh. Narcissa căng thẳng cúi đầu một cái, dù là biết trước người sáng lập hiện nay chỉ là một đứa trẻ, cô vẫn không đè nén được kích động. Lucius có vẻ hơi xấu hổ, anh tiến lên, nửa ngày không nói được một câu, mà ngay cả lời nói khách sáo cũng không nên lời.

Salazar cũng bí, cậu nghiêng đầu, tiện đà nhìn mũi chân mình, nghẹn nửa ngày, toát ra một câu, “…Tôi không có chỗ đi.” Vừa ra khỏi miệng, cậu hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.

Cha con Lucius trừng nhau, vẫn là Narcissa phản ứng nhanh hơn, cô tiến lên thân thiết nói, “Đi vào rồi nói, ăn cơm chiều không?”

Salazar lắc đầu, đi theo người phụ nữ tóc bạch kim đi vào bên trong.

Lucius nhanh chóng hoàn hồn, dắt con trai còn đang sững sờ đi vào.

Narcissa ân cần đưa lên một bộ dĩa ăn, còn giúp cậu gắp đồ ăn, săn sóc Salazar ăn nhiều một chút, nhìn Lucius và Draco sửng sốt.

Salazar chỉ lo vùi đầu ăn, không cần biết không khí chung quanh.

Cơm nước xong, Narcissa liền dẫn Salazar lên trên lầu, “Đã khuya rồi, cậu thích phòng ngủ như thế nào?”

Salazar trả lời, “Thế nào cũng được.”

Narcissa cười dẫn Salazar biến mất chỗ rẽ cầu thang, cha con tầng dưới còn ngồi trên bàn nhìn nhau.

“Mẹ thật là giỏi.” Draco thì thào.

“…” Lucius không nói, vợ mình đúng là rất có tiền đồ.

“Hiện tại tuổi thực của ngài Slytherin còn nhỏ hơn con.” Draco tiếp tục nói, “Ừm, ít hơn nhiều.”

Lucius gật đầu, sự thật là thế.

“Vẫn cảm thấy con như nằm mơ.” Draco lắc đầu, “Em trai ngoài giá thú biến thành người sáng lập, ba à, nên nói ba may mắn hay bất hạnh, ngay ở Azkaba cũng có thể gặp được ngài ấy.”

Lucius nhíu mày, đứng lên xách cổ con trai, “Dra, khi nào thì con dám trêu cha con, lên tầng nghỉ ngơi đi.”

Draco nở nụ cười, cậu tránh tay ba, “Con quên mất, hình thái hóa thú của ba rất thú vị, à, tên ngài Slytherin cho ba cũng rất hay nha.” Nói xong, Draco chạy biến lên lầu, sợ lão cha kích động ném một thần chú tới.

Lucius đỡ trán, uy nghiêm của anh đều bị ngài Slytherin phá hết.

***

Đứng ở trong phòng ngủ hoàn toàn mới, Salazar có chút hoảng hốt, nơi này còn lớn hơn ký túc xá, màu xanh bạc là chủ đạo, vẫn do Narcissa đặc biệt thay đổi màu sắc.

Đi đến trước gương to, Salazar ngẩn người nhìn trong gương, tóc vàng mắt xám, suy nghĩ trong chốc lát, cậu không đổi lại bộ dáng vốn có, chẳng sợ người nhà này có thể đã biết được cậu là ai, cậu cảm thấy, bộ dáng tương tự mới có thể càng giống người nhà, nói chung là vậy.

Salazar đi tới đầu giường, thiếu vài thứ, cậu không quá quen, sau đó cậu độn thổ về phòng ngủ trường học, đem tất cả Bông Thoa Lùn đóng gói lại rồi độn thổ trở về, nhìn vật nhỏ lông mềm lăn qua lăn lại, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Salazar nằm trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà, một Bông Thoa Lùn không ngừng cọ má cậu, có hơi ngứa, Salazar nghiêng đầu, lòng nói: đi ngủ thôi, Salazar, ngày mai lại là một ngày mới.