—o0o—
Trên đoàn tàu Hogwarts, toa xe quý tộc nào đó.
Draco lẳng lặng ngồi gần cửa sổ, một tay ôm chồn trắng, Blaise, Goyle, Crabbe, Pansy và Millicent ngồi cùng toa nhìn nhau, không khí vô cùng áp lực, đã xảy ra chuyện gì trong phòng ngủ Huynh Trưởng? Vì sao thủy tinh lại vỡ nát hết? Vì sao chồn trắng của Abraxas lại ở trong tay Draco? Vì sao lại không tìm thấy Abraxas? Draco không nói, những người khác đều giữ im lặng.
Bàn tay không đưa ra kia của Draco đang nắm chặt cây gậy, đầu óc cậu hỗn loạn, ba vẫn luôn ở cạnh cậu, một đứa em trai cậu vẫn luôn thừa nhận lại là thằng bé có một đôi mắt màu đỏ, thiếu niên tóc vàng đột nhiên xuất hiện, và cả độn thổ.
Hiện tại Lucius càng hỗn loạn hơn cậu, Time Wishes, thằng bé đến từ quá khứ, mắt đỏ, thái độ của Baron, dòng họ Slytherin, và đặc quyền độn thổ trong trường học, một cái tên được miêu tả sinh động.
Hai cha con cứ rối rắm như vậy, cho tới khi đến biệt thự Malfoy.
Draco đứng ở mảnh đất trống lớn, trong lòng im lặng nhớ một địa chỉ, sau đó, biệt thự Malfoy hiện ra, mẹ cậu đang đứng chào ở bên ngoài.
“Draco.” Narcissa đi lên trước, sau đó thấy được chồn trắng, ơ…
Lucius nhảy xuống vai con trai, biến thành bộ dáng vốn có.
Narcissa nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt con trai lại càng dại ra chứ không phải bất ngờ, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lucius phất phất tay, cầm lấy cây gậy trong tay con trai, “Đi vào rồi nói.”
Draco đờ đẫn đi theo cha mẹ vào trong, đợi khi ngồi trên ghế salon trong đại sảnh, cậu mới mở miệng, “Cậu ấy là ai vậy?”
Narcissa nhìn con trai, lại nhìn chồng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Cậu ấy có một đôi mắt đỏ.” Draco thì thào, không che được sợ hãi trong giọng nói.
Thân thể Narcissa căng thẳng, “Lucius, là đứa trẻ kia sao?”
Lucius gật đầu, ngồi xuống, “Dra, con học Bế quan Bí thuật thế nào?”
Draco hoàn hồn, gật đầu, ý thức được chuyện tiếp theo nói ra là rất bí mật.
Narcissa đi tới ngồi xuống cạnh con trai, như an ủi cầm lấy tay Draco, rồi chuyển về phía chồng, “Đứa trẻ kia không phải là người lương thiện?” Một Chúa tể Hắc ám đã đủ gây áp lực cho toàn giới pháp thuật, lại thêm một kẻ càng khủng bố, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy…
“Hoàn toàn ngược lại.” Lucius khẳng định, “Anh nghĩ thằng bé ít ra sẽ giữ gìn những học trò Nhà Slytherin, còn chiến tranh, thì không chắc chắn.” Các học trò Slytherin đều đối xử rất tốt với thằng bé, theo một năm sống cùng thằng bé, anh nghĩ, người này sẽ bảo vệ nhóm học trò kia.
“Nhưng cậu ấy vừa…” Draco lại nhớ tới cảm giác không thở nổi vừa nãy.
Mắt Lucius dừng trên cây gậy, “Đây là đồ của cậu ấy.”
“Cái gì?” Narcissa kinh ngạc.
“Bảo thạch là của cậu ấy.” Lucius xoa mảnh xanh kia, “Cậu ấy đến từ quá khứ, trước khi thành lập Hogwarts.”
Narcissa và Draco đều ngơ ngẩn, người tỉnh lại đầu tiên là Narcissa, cô nhớ lại thứ chồng bảo mình đi tìm đọc, đôi dao găm kia, “Cậu ấy là người lữ hành thời gian?”
Draco hoàn hồn, “Còn liên quan tới nhà chúng ta?”
“Có chút quan hệ.” Lyneri gọi người đàn ông là cha, nhưng các đời gia tộc Malfoy đều không có Xà Khẩu, như vậy rất có thể là cha con nuôi. Lucius nheo mắt lại, chậm rãi nói, “Tên thật của cậu ấy thật ra chúng ta cũng biết.”
“Dạ?” Draco ngơ ngẩn, “Sal?” Thiếu niên tóc vàng gọi như vậy.
“Đây là nick name, còn tên đầy đủ,” Lucius dừng một chút, “Salazar Slytherin.”
Mắt Draco và Narcissa đều dại ra, Merlin ơi! Trò đùa này quá lố rồi!
Narcissa có chút hoảng hốt, “Anh vừa mới nói cậu ấy đến từ trước khi thành lập Hogwarts!”
“Đúng vậy.” Đối với việc vì sao Hogwarts sẽ còn tồn tại, Lucius cũng không hiểu được, nhưng sự thật chính là như thế, “Cậu ấy là Salazar Slytherin mười một tuổi, không thể nghi ngờ là phù thủy hắc ám cường đại nhất.”
***
Trong nội sảnh tiệm độc dược sư tử kho tàu.
Godric nhìn tên nhóc ngồi trên ghế salon không ngừng phát ra khí lạnh thở dài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lớn vậy rồi mà vẫn còn pháp lực bạo động, một chút cũng không giống Salazar.
Salazar không nói lời nào, tay phải đặt trước cổ, miêu tả hình dạng của nó, đây là đồ vật quan trọng nhất với cậu, cho nên khi thấy rõ cây gậy kia cậu mới có thể kinh ngạc và tức giận đến thế, và vì vậy hoàn toàn không thể khống chế tâm trạng của mình.
Đối với cậu hiện tại mà nói, Nhà Slytheirn là gì? Salazar đã không thể dùng một câu nói ‘không liên quan đến cậu’ đơn giản để định nghĩa nữa, vậy người nhà Malfoy là gì với cậu? Cậu nhớ tới đoạn ký ức kia, cậu thấy chính mình trưởng thành, chính mình hiền hòa, xa lạ mà lại quen thuộc, khi đó thật sự cậu đã coi đứa trẻ Lyneri kia là người thân.
“Uống chút đi.” Godric đưa qua một ly nước đường, độ tinh khiết cực cao, đã thấy đối phương nghiêng đầu sang một bên, không để ý.
Merlin ơi, tên nhóc này lại không có hứng thú với đồ ăn, Godric nhướng mày, vấn đề này quá lớn. anh tiến lên, đột nhiên nhéo mặt đối phương, “Hey, Sal, bỏ bộ dáng hận thù kinh dị đó đi.”
Ngọn lửa Salazar nhất thời nhắm thẳng lên trước, cậu vung tay lên ném một pháp thuật hắc ám qua, “Không được gọi tôi như vậy.” Tên Sal không phải sư tử ngu ngốc này có thể gọi!
Godric sớm đã chuẩn bị, anh nhanh chóng thoát ra, cái bàn đáng thương phía sau anh ầm một tiếng dập nát. Godric không buồn bực cũng không tức giận, anh thậm chí lộ ra nụ cười ngả ngớn, “Chơi một chút?”
Trong lúc nhất thời, tiếng ầm ầm vang lên bên trong sảnh, các tia sáng pháp lực xuất hiện liên tục, một lúc sau, truyền tới giọng của Godric, “Không chơi nữa, không chơi nữa, tên nhóc nhà cậu muốn mạng của tôi.” Godric vừa ôm quai hàm vừa xua tay, “Đánh người đừng đánh mặt chứ!”
Salazar liếc thiếu niên tóc vàng một cái, nhìn má phải sưng lên một cục, tâm trạng không hiểu sao tốt lên nhiều.
Godric vung vung đũa phép, chữa lành ghế sô pha bị vỡ, ngồi xuống. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Salazar? Không phải cậu rất thích hai cha con Malfoy sao? Sao lại cãi lộn vậy?”
Salazar trừng Godric, cũng tìm một chỗ ngồi xuống lại không nói gì.
Godric bất đắc dĩ, gì đây, lại trở về điểm xuất phát rồi? Hay đánh thêm một trận nữa? Tên nhóc này sao lại áp lực vậy!
Salazar không áp lực, cậu đang cân nhắc, Nhà Slytherin, gia đình Malfoy, so sánh với thế giới hắc ám mình đã quên thật lâu, rốt cuộc đứng ở đâu sẽ tốt đây? Nghĩ lại người nào đó có cùng huyết thống lại kém cỏi hỗn loạn, Salazar đột nhiêm cảm thấy nói không chừng sống ở thế giới pháp thuật hiện tại sẽ tốt hơn, huống chi, những người cạnh cậu ở đây cậu đều cảm thấy không tồi.
Salazar đứng lên, liếc thiếu niên tóc vàng, chậm rãi mở miệng, “Tôi cảm thấy người nhà cậu thật hỗn loạn.”
“A?” Godric trợn to mắt, sao đề tài lại nhảy tới đó vậy.
“Chủng tộc hạ thấp phù thủy.” Salazar hừ một tiếng.
Ở quá khứ Salazar thấy nhiều nhất là phù thủy bộ tộc Gryffindor, bọn họ âm hiểm, giảo hoạt, đuổi gϊếŧ cậu, lại trong lúc hợp tác cùng Godric, cậu càng nhìn thấy họ lừa dối nhau và độc ác tàn nhẫn, nói cách khác, ấn tượng xấu của Salazar đối với phù thủy bắt đầu với bộ tộc Gryffindor. Cho nên Salazar mới có thể nói những lời này, ám chỉ phù thủy hiện ở bên cạnh cậu cũng không tệ lắm.
Gì thì gì Godric cũng lăn lộn với Salazar vài năm, cũng nghe hiểu được ý nói sau lưng, anh vò đầu, tên nhóc này nói chuyện sao lại càng ngày mất tự nhiên, cảm thấy thế giới hiện nay không tồi thì cứ việc nói thẳng, lại còn oán giận. Trong lòng Godric cũng vô cùng vui vẻ, anh hiểu được, Salazar muốn lưu lại.
Salazar nhìn bộ dáng thiếu niên tóc vàng cười rạng rỡ liền mất tự nhiên, cậu đứng lên đi ra ngoài.
“Hì, cậu đi đâu?” Godric vội hỏi.
Salazar không quay đầu, đi ra ngoài.
Godric nhún vai, nhìn xung quanh, thở dài, anh đang tạo nghiệt gì đây, nội sảnh đều tan tành, cái tủ đựng độc dược ở trong góc nghe chừng cũng hỏng luôn, quả nhiên không nên đánh nhau trong này, cười khổ vung đũa phép sửa sang một chút, cầu thang, cái bàn, tủ bị hỏng…
Đột nhiên, Salazar vẫn mang theo một đầu tóc bạch kim trở về.
Godric quay đầu, buồn bực.
“Làm sao tới biệt thự Malfoy?” Salazar hỏi.
Godric câm nín, vài giây sau, anh mới nói ra một nơi.
Salazar lộ ra vẻ mặt thì ra là thế, lại đi ra ngoài, chưa tới hai bước, vung tay về phía sau.
“Ầm ầm—!” Những đồ vật vừa được sửa sang lại hỏng, trạng thái tan tành càng kinh dị hơn vừa nãy.
Tay Godric nắm đũa phép cứng ngắc ở giữa không trung, trong đầu chỉ có một từ: nghiệp chướng.