—o0o—
Sau khi kết thúc cuộc thi chính là bữa tiệc tối cuối năm.
Trong lễ đường dùng trang sức màu xanh bạc Slytherin đổi mới hoàn toàn, Nhà Slytherin đã đón Cúp Nhà họ mong ngóng đã lâu, trên bàn dài các quý tộc nhỏ cao nguy hiểm mặt lên không che dấu được vui vẻ.
Nhìn màu xanh lục trước mặt, tâm trạng Salazar cũng tốt bất ngờ, lúc này, Huỳnh Trưởng Draco bưng chén rượu lên hướng tới các trò chơi Slytherin, tất cả mọi người đều hiểu ý ngon chén.
Salazar lấy cái nhìn trái phải, cũng cầm chén rượu học cạnh đưa tới, học bộ dạng những người khác, nhẹ nhàng. Tiếng thủy tinh chạm thú vị vang lên, Salazar sử dụng sốt, ngay lúc này, cậu cảm thấy mình thật sự dung nhập vào trong tập thể này, lấy thân phận một học trò Slytherin.
Sau khi bữa tối kết thúc, Salazar trở lại phòng ngủ, những người khác đều đang chuẩn bị hành lý trở về nhà mà cậu không còn chỗ để đi.
Đầu nghĩ, Salazar quyết định nghiên cứu mang theo Lucius hóa phân rời khỏi phòng ngủ, cậu không có nhà để về nhưng Lucius có nhà, ít nhất để Draco mang người đàn ông này về.
***
Phòng ngủ Huỳnh Trưởng.
Draco đang rửa sạch những đồ dùng cá nhân, thu thập được một nửa cậu bé ngồi trên giường bệnh, Abra làm sao đây, có hướng dẫn về hay không? Nghĩ thì thấy có người gõ cửa, cậu đi lên trước mở cửa, đúng là em trai mình.
Salazar bắt góc trên vai xuống đưa qua, “Cái này cho anh.”
"MỘT?" Draco không hiểu, lúc này, chồn trắng đã thuận thế bò lên vai cậu, trong đôi mắt xám nhỏ kia cũng như mang theo nghi hoặc.
Thằng bé bạch kim người chuẩn bị đi, Draco tồn vàng kéo lấy, còn một tay đóng cửa lại, “Từ từ.”
Salazar nhướng mày, “Có việc?”
“Ngồi trước đã.” Draco chỉ một ngón tay, cân nhắc nên mở lời mời như thế nào, “Nghỉ hè em đi đâu?”
Salazar hơi hơi nhăn mày, sau đó lắc đầu.
Không biết hay không có trang đi? Draco khó hiểu, nhất thời trang thấy đứa trẻ này cũng rất đáng thương.
Salazar bên dưới sự chú ý của đối phương cũng có chút mất tự nhiên, bạn tùy ý bố trí nội thất trong phòng, mong đợi điều chỉnh hành động, nên có hơi thở thơm. Một ít quần đặt trên giường, trên mặt đất là một vài cái thùng để, ở tủ đầu giường bên cạnh, một cây gậy dựa vào, đỉnh là đầu rắn? Vì góc cây viết đó, Salazar nhìn không tốt lắm.
Draco theo ánh mắt đối phương nhìn qua, cậu cầm lấy cây viết, đây là cây viết gia chủ gia tộc Malfoy, đỉnh là đầu rắn, cũng gọi là Cây rắn. Từ khi cha không biết tung tích, cái này giao cho cậu bảo quản, bình thường, cậu đều để cái này ở phòng ngủ, tuyệt đối không dễ mang ra ngoài.
Salazar thấy rõ, là đầu rắn, nhưng khi cậu thấy mặt trong đầu rắn được khảm một bảo thạch, con độc cậu chớp mắt co rút lại, hô hấp cũng ngừng, không khí xung quanh Salazar vì thay đổi cậu mà căng chặt trong khắc phục thời điểm.
Draco là người mẫn cảm, cậu thấy không thích hợp thì nhanh chóng quay đầu, nhất là lúc, cả cậu cứng ngắc. Cậu thấy được mắt Abraxas đổi màu, đỏ tươi như máu, giống như chúa quỷ đen tối, cậu muốn mở miệng nói chuyện lại bị áp lực vô hình ép không nói ra lời, chuyện gì vậy?
“Không cho tôi.” Salazar vươn tay, mái tóc bạch kim nhẹ nhàng bay dưới dao động pháp lực, giọng điệu cậu âm trầm và lạnh lùng.
Draco sôi nước bọt, tay không ý thức viết ngược cây viết lại, đây là đồ họa của nhà cậu. Lucius không biết sao lại biến thành như vậy, thằng bé đang giận dữ, hơn nữa là ở cấp vô cùng nguy hiểm, cây viết này có vấn đề gì sao? Lucius nhìn lướt qua cảm giác thấy thứ gì đó làm dịu mắt, trong lúc nhất thời gian lại không phản ứng.
Mặt Salazar lại càng đen, cậu đi về trước hai bước, pháp lực xung quanh thân thể hậu tệ hơn, “Ầm – bùm bùm—!”
Toàn bộ đồ vật bằng thủy tinh trong phòng bị hỏng, cửa sổ thủy tinh mảnh nhỏ tràn vào bên trong.
Draco phản xạ xạ mắt lại, sau đó có một người ôm chặt cậu, ôm chặt vào lòng, sự ấm áp áp dụng này giống như đã từng quen, cậu mở mắt ra, người cậu là ba cậu.
Sau khi Lucius biến đổi về bộ phong cách phù thủy, không đáp ứng bằng kỹ thuật, chỉ cần ôm sát con trai, tránh con trai bị thương, chờ đợi bùm bùm dừng lại, anh thả tay ra.
“Ba ba?” Draco không thể tin hai mắt mình được.
Lucius không có thời gian trả lời con trai, anh lấy cây viết trong tay con trai, xoay người hướng bên thằng bé, đưa qua, “ý tưởng muốn cái này?”
Salazar vươn tay đi đón, tầm mắt cậu nhìn vào bảo thạch màu lục khảm sau đầu rắn.
Khi Salazar Cú vào bảo thạch, trong chớp mắt đầu rắn phát ra ánh sáng xanh hiền hòa. Chớp mắt, Salazar và Lucius đồng thời cảm giác giác có sức mạnh gì đó kéo vào.
Chờ khi Lucius ổn định lại, cảnh tượng trước khi thay đổi mặt nạ.
Không phải phòng ngủ, không phải Hogwarts, nơi đây là một ngôi nhà nhỏ, tương tự với cái sân mà thằng bé lúc trước lập ở khu rừng Carl Renault. Lucius ngâm vàng nhìn bên tay, còn con trai không có ở đây, vừa phải nhả ra anh ôm rất chặt. Anh lại nhìn về một hướng khác, anh chàng cũng tiến tới, thẳng người, đang cau mày nhìn chăm sóc bất cứ nơi nào trong sân.
Mắt Lucius nhìn theo, trong sân có một bàn đá, hai cái đá, có một người đàn ông tóc đen khoảng hai mươi cánh ngồi ở đó, ngồi đầu nhìn bầu trời.
Lucius lại nhìn trời, éc, Merlin ơi, trên trời đều là Giám tử, đông video nghịt. Anh lại không thấy lạnh! Không, không đúng, họ đứng gần như vậy, người đàn ông này lại không phát hiện ra họ, rất nhanh, Lucius hiểu được mình đang ở đâu, anh đang ở trong một đoạn trí nhớ của người kia.
Vấn đề là trí nhớ của ai?
Lúc này, một đứa trẻ tóc bạch kim chạy ra từ nhà ra, khoảng tám chín tuổi, trong đôi mắt hồng ra tia sáng vui sướиɠ, trẻ con này rất xinh đẹp, khác chắc chắn với người bình thường, “Cha à, cha xem con viết thế nào?” Như hiến vật quý, trẻ nhỏ nam xinh đẹp đưa một tấm da dê lên bàn đá.
Người đàn ông tóc nhìn thoáng qua liền gật đầu, “Cũng không tệ lắm.”
Thằng bé xinh đẹp lập tức cười lớn lên, như đã nhận được lời khen ngợi rất lớn.
Lát sau, người đàn ông nói, “Dọn đồ xong rồi?”
Thằng bé xinh đẹp vỗ về không gian bên trong, gật đầu, sau đó lộ ra phong cách hơi lo lắng, cậu bé ngồi trên yên đá, rốig choạng hai đùi, “Cha à, nếu các bạn phù thủy nhỏ không thích con thì làm sao ạ?”
“…Sẽ không.” Người đàn ông xoa xoa đỉnh bạch kim của trẻ nhỏ.
Ô trẻ không buồn phiền, làm nũng nói tiếp, “Con có thể thường xuyên đi tìm cha không?”
“Tùy con.” Người đàn ông nói ngắn gọn, không dấu nổi hiền hòa.
“Da, nhất định con sẽ vào Nhà của cha, đúng không ạ?” Trẻ con như muốn được cam.
“Đương nhiên rồi, ý qua ở trong trường phải gọi cha là thầy giáo hay giáo sư, hiểu không?” Người đàn ông nhắc nhở.
Ôn trẻ bĩu môi, đầy như có chút không tình.
Người đàn ông cong lên khó khăn môi trường, “Đúng rồi, con còn thiếu một dòng họ, chỉ có tên là không được.”
Lực chú ý của trẻ nhỏ lập tức bị thu hút, “Con có thể cùng họ với cha sao?”
“Họ của cha không hợp lý với con.” Người đàn ông đông đảo non trẻ, đợi một chút, “Gọi là Malfoy thì sao? Có ý nghĩa xinh đẹp cao quý.”
Trên mặt trẻ trẻ trắng nõn đỏ lên, “Rất dễ nghe, nhưng…”
“Không sao, đây không phải là ngôn ngữ của phù thủy, người khác không hiểu được ý nghĩa thực sự.” Người đàn ông rất hiểu tâm tư của trẻ nhỏ.
Quả tự nhiên, trẻ lập tức cười gật đầu, dù xinh đẹp cũng chỉ có thể để một mình cha khen thôi.
Người đàn ông cũng cười theo, “Tuy nói làm dòng họ không hợp lý, nhưng có thể làm tên đệm cho con, tên phù thủy rất phức tạp.”
Con trẻ con sáng lên, trong đầu diễn tập một lần, sau đó đọc ra, “Lyneri Slytherin Malfoy?”
Người đàn ông gõ đầu.
Lucius chờ đợi ở đó, anh biết đây là ký ức của ai rồi, Lyneri Malfoy, Veela lai, gia chủ đầu tiên của gia tộc Malfoy.
Một lúc sau, trẻ con làm dự mở miệng hỏi, “Cha à, con không thể tự học ở nhà sao?” Veela còn bản tính nhỏ không muốn tiếp xúc với người lạ.
Người đàn ông gầm xuống, nhìn sốt vào trẻ con, “Không có gì phải sợ.” Nói xong, người đàn ông hạ xuống một vòng cổ, một vòng trang sức màu bạc, thạch bảo màu lục, anh đeo vòng lên cổ trẻ con, “Đó là một bùa hộ mệnh, sẽ phù hộ con, mãi mãi.”
Lucius đã một cái đã nhận ra, miếng bảo thạch này chính là khối có thể sau cây keo rắn. Mà kết hợp với dây trang sức màu bạc và màu lục sáng kia, anh nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phe thằng bé bên rìa, tay thằng bé đang đặt trước cổ, chắc như cầm lấy cái gì.
Merlin ơi, nếu anh không đoán sai, trên người bé cũng có một cái vòng cổ, lần trước không rõ, chỉ nhìn thấy mảnh màu xanh, nhưng trực giác nói cho Lucius, đó cũng là một cái!
Thằng bé xinh đẹp thoải mái thoải mái, cậu bé đứng lên, thật cẩn thận để vòng cổ vào trong áo.
Người đàn ông cũng đứng lên, vươn tay trái lên trên, một Giám sát rơi xuống, chui vào kết quả cầu nhỏ màu đen trong lòng bàn tay anh. Sau đó anh vươn tay phải ra đuổi tay trẻ trẻ, “Đi thôi, Lyneri.”
Lucius hoàn toàn không thể nói, cách xử lý giám sát, vòng cổ giống nhau, đây là kết quả thực sự đang nói người đàn ông trong trí nhớ và chàng bé bên cạnh là cùng một người! Và cả… dòng họ bé… Slytherin…
Hình ảnh trước mắt giảm, hai người quan sát ký ức đồng thời bị bắn ra ngoài.
Đợi Lucius hoàn hồn một lần hai, địa điểm trở lại phòng ngủ, một tay anh cầm lấy tay con trai, tay kia thì còn duy trì hoạt động tác đưa bút, anh khó nén kinh ngạc nhìn thằng bé đối diện, đã thấy tay thằng bereback.
Draco ôm chặt áo cà vạt ba, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Pháp lực chung quanh thân thể Salazar càng thêm không ổn định, cậu không nhìn nhiều, người đàn ông trong trí nhớ kia là cậu, là cậu sau khi trưởng thành. Vòng cổ kia cũng là của cậu, là vật mẹ đưa cho cậu, nhưng một ngày nào đó cậu đưa cho một đứa trẻ, một đứa trẻ gọi cậu là cha.
“Draco, cậu ở đâu?” Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, là tiếng của Blaise.
“Draco, cậu không sao chứ?” Lần này là Pansy voice.
Tiếng vang trong phòng quá lớn, có nhiều trò chơi được nghe.
Salazar không thể bình tĩnh lại, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí cậu không thể biến mắt mình thành màu xám.
Lúc này, một bàn tay nắm chắc cậu, là Godric, Godric tóc vàng mắt xanh, “Sao vậy?”Godric kéo Salazar, anh vốn chuẩn bị rời khỏi trường, lại vì dao động pháp thuật bóng qủy dị trong trường học mà hoạt động lại ở đây, kết quả tự nhiên, là Salazar bạo động pháp lực.
Thần trí Salazar được kéo lại, tên đáng ghét đè nén pháp lực của cậu.
Godric quay đầu nhìn cửa không ngừng bị gõ, vừa kéo Salazar trạng thái không tốt lắm, “Đi thôi, Sal.”
Ngay sau đó, hai người biến mất.
Đợi khi phòng ngủ được thiết bị phá, đám đông Blaise vừa vào cửa đã thấy mảnh thủy tinh mỏng, và cầu vồng mặt rồng của Draco, thiếu niên bạch kim theo bản ôm cứng cáp trắng, không nói câu nào.