—o0o—
Tròn hai tuần, Snape hoàn toàn không nhìn người nào đó ngay cả một Gryffindor trì độn đều phát hiện.
Ron vỗ vỗ vai bạn tốt, “Harry, như vậy ngày mới vui tươi.”
Harry ngẩng đầu, khó có thể che dấu gương mặt ai oán.
Ron hỏi lại, “Chẳng lẽ cậu hy vọng lão dơi già trừ điểm mỗi ngày sao?”
Hermione còn đang chấp nhất một vấn đề. “Harry, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc cấm túc?”
Harry cúi đầu, thật lâu về sau rầu rĩ lên tiếng, “Mình nghĩ có lẽ mình đã làm sai.”
“Mỗi chuyện cậu làm lão dơi già đều cho là sai.” Ron nhún vai, cho hình dung chuẩn xác.
“Harry, đến tột cùng cậu đang khó chịu cái gì?” Hermione trừng mắt nhìn Ron một cái, lại từ một góc độ nào đó đồng ý với lời Ron, “Dù thế nào, Snape không còn trừ điểm cậu lung tung nữa, ít ra đây là chuyện tốt, chẳng lẽ cậu hy vọng mỗi ngày thầy ấy sẽ mắng cậu sao?”
Harry cúi đầu càng thấp, vì cậu lại cảm thấy mỗi ngày bị mắng còn tốt hơn là không nhìn.
Harry đứng dậy, chạy về hướng hầm, “Các cậu về trước, mình có việc.”
Đợi tới cửa hầm, Harry lại có chút không biết làm sao, cậu do dự một chút ở cửa hầm, bản thân cậu cũng không rõ rốt cuộc mình muốn gì, nhưng cục diện như vậy làm cậu vô cùng buồn bực.
Lúc này, Snape cũng không ở hầm, anh đang ở phòng hiệu trưởng, vị Slytherin tóc đen này xem thường nhìn hiệu trưởng đề cử đồ ngọt theo thông lệ, không kiên nhẫn nói, “Có chuyện gì?”
“Biệt thự Malfoy bị một thần chú bảo vệ.” Dumbledore tùy ý mở miệng, sờ sờ râu bạc, vẻ mặt nhàn tản.
Sắc mặt Snape không thay đỏi, biệt thự Malfoy biến mất, hiện tại mới phát hiện đã đủ muộn, Lucius là tù nhân bị truy nã, cho nên Bộ Pháp thuật sẽ thường chú ý biệt thự, “Tôi cho rằng đây là việc mà Bộ Pháp thuật nên quan tâm.”
“Ha hả…” Dumbledore không phải muốn hỏi gì từ Snape, cụ nheo mắt lại, “Tôi chỉ muốn nói cho thầy biết, Bộ Pháp thuật đã biết rồi, nhưng họ không định làm gì.”
“Hử?” Snape nhíu mày, lại xảy ra chuyện gì? Che dấu biệt thự rắc rối lớn nhất chính là Bộ Pháp thuật, nhưng hiện tại lại…
Dumbledore hiểu Chúa tể Hắc ám, nếu Chúa tể Hắc ám vào biệt thự Malfoy thì theo tính tình người kia sẽ khinh thường che dấu biệt thự, vậy nhà Malfoy không tiếc làm Bộ Pháp thuật chú ý, còn muốn che dấu nơi ở lý do chỉ cố một, bọn họ đang tránh nguy hiểm, mà có thể làm họ nhận ra nguy hiểm chỉ có Chúa tể Hắc ám.
Rất có thể, Lucius Malfoy trốn đi và Chúa tể Hắc ám đã có lý do nào đó trở mình, đây là phân tích của Dumbledore, cho nên cụ lập tức tới Bộ Pháp thuật, muốn ngăn cản Bộ Pháp thuật xử phạt vì biệt thự Malfoy phi pháp che dấu, nhưng sau khi cụ đi lại phát hiện Scrimgeour đã làm chu toàn, tạm thời áp chế chuyện này.
Dumbledore nói cho giáo sư độc dược học chẳng khác nào đang chuyển tới vị quý tộc nào đó rằng mọi chuyện đều tốt đẹp, cụ nhận định Severus và Lucius có qua lại nhưng cụ sẽ không theo đuổi miệt mài, quý tộc kia biểu hiện kính cẩn ở ngoài với Chúa tể Hắc ám, không phải là kẻ thù thực sự của Hội Phượng Hoàng.
Chẳng qua rốt cuộc ai đang giúp Lucius nói khó Bộ Pháp thuật chứ? Thậm chí còn để quý tộc giảo hoạt kia có can đảm khiêu chiến Chúa tể Hắc ám nữa.
Snape cũng đang suy nghĩ vấn đề này, chẳng lẽ là thằng bé kia làm?
Lần này, Snape đã đoán sai, người sau lưng giúp nói khó bộ Pháp thuật là Godric, sau chuyện đó anh suy nghĩ đã đoán được có thể cục diện, cho nên đặc biệt tìm Scrimgeour giúp đỡ. Đương nhiên, lòng Godric nói là nghĩ cho Scrimgeour, bằng không nếu truy cứu biệt thự Malfoy nói không chừng Salazar còn bão nổi kìa.
Dù là ai làm, Snape đều rất cảm kích, anh gật gật đầu rồi rời khỏi phòng hiệu trưởng, dù biết Lucius có thể ở Hogwarts cũng không truy cứu, ở một góc độ nào đó Dumbledore khôn khéo và can đảm quả thật làm anh bội phục.
Snape chuyển sang bộ mặt không đổi che dấu tâm trạng không tồi, đi về hầm, tâm trạng anh đang tốt thấy thiếu niên mắt xanh ngồi ở cửa liền tan thành mây khói, tên ngu ngốc này ngồi ở đây làm gì? Tiếp tục lựa chọn không nhìn, Snape rẽ một cái, mở cửa, đi vào trong.
“Khoan đã!” Harry bật dậy, một tay bắt được góc áo chùng của đối phương.
Snape dừng lại, tầm mắt đặt trên móng vuốt kia, một lát sau anh trừng đôi mắt xanh biếc đang nhìn anh, “Kẻ Được Chọn vĩ đại rồng tới nhà tôm có chuyện gì?” Giữ giọng điệu đều đều, Snape lên tiếng, châm chọc biểu lộ không thể nghi ngờ.
Thân thể Harry hơi hơi run run, nuốt nuốt nước miếng, cậu vẫn không buông tay, “Con không phải cố ý.”
Hử? Snape nheo mắt lại.
“Con chỉ là mơ thấy cảnh trong phòng rửa mặt kia.” Harry cảm thấy chuyện này mới là mấu chốt, cho nên cậu nói lớn, “Con có dựng phòng ngự, thật sự đó!” Harry vội vàng giải thích.
Snape chợt hiểu được, sắc mặt anh tối lại lại không hề đuổi người, “Tiến vào nói.” Đẩy tay Harry ra, Snape đi vào trong.
Harry cúi đầu đi theo, miệng lại không ngừng kể lại cảnh trong mơ đêm đó, giống như là tăng thêm can đảm cho mình, cậu không dám ngẩng đầu nhìn Snape.
Đợi Harry không nói, hầm yên lặng, rơi vào đường cùng, Harry ngẩng đầu, chỉ thấy người đàn ông tóc đen ngồi trên ghế salon suy nghĩ gì đó.
“Làm sao trò biết phải làm Dược giảm đau?” Snape đặt câu hỏi, đây là chuyện mà anh rất khó hiểu.
Harry sửng sốt, do dự, Chúa tể Hắc ám có thể truyền cho cậu những hình ảnh tàn nhẫn là một bí mật, cậu không muốn ai biết, nhưng cậu lại tới hầm.
Snape nhìn kỹ thiếu niên trước mặt, thiếu sự lỗ mãng, thiếu sự trẻ con, bộ dáng do dự suy nghĩ sâu xa kia khác biệt rất lớn so với quá khứ, anh không nói, chờ đối phương lên tiếng.
“Ông ta để con thấy rất nhiều thứ.” Hai tay Harry không tự chủ nắm góc áo, cắn cắn môi, cậu ép mình nói hết, “Con không thể chống đỡ được thứ ông ta truyền tới.”
Snape ngơ ngẩn, anh nhìn chằm chằm vào tên nhóc đang gian nan nói ra, anh nghĩ anh hiểu được ý thực sự của lời nói này, trong khoảnh khắc, lòng anh đau nhói. Snape vẫn luôn đang trách cứ người trước mắt này đã làm sai chuyện, lại không ngờ rằng, sau lưng đứa bé này phải nhận gì.
Trán Harry đổ mồ hôi, cậu hơi luống cuống, “Con có thể tiếp tục học Bế quan Bí thuật sao?” Đây là lý do mà cậu ngồi ở ngoài hầm một lúc lâu mới nói được tại sao mình tới đây, ngay cả hiệu trưởng Dumbledore cũng nói Bế quan Bí thuật của Snape là ưu tú nhất, vậy chính mình tìm Snape cũng hợp lý, đúng không?
“Bảy giờ tới chín giờ mỗi tối thứ bảy và ngày cuối tuần.” Ngay khi Harry đã cho rằng đối phương không trả lời, trong căn hầm lạnh lùng vang lên tiếng nói mềm nhẹ chỉ có của người đàn ông.
Harry nghe tiếng vô thức nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng cũng tốt lên, “Vậy còn cấm túc của con?”
Snape nhướng mày, Potter đang yêu cầu cấm túc?
“Ý con là…” Harry cũng hiểu được giọng điệu của mình không thích hợp, vội biện giải, “Con chỉ là…”
“Từ bảy giờ tới chín giờ tối thứ ba và thứ năm, xử lý dược liệu độc dược.” Giọng điệu Snape không nghe ra tình cảm, “Hiện tại trò có thể đi rồi.”
A? Trong lòng Harry nảy lên không tình nguyện.
“Gryffindor trừ năm điểm, ta không muốn lặp lại lần thứ hai.” Snape cứng ngắc nói.
“A? Dạ.” Harry gật đầu đi ra ngoài, lúc này, nếu có người chú ý tới vẻ mặt cậu sẽ phát hiện khóe miệng thiếu niên này không tự giác đang giơ lên, mà ngay cả bản thân cậu cũng không thấy được.
Bắt đầu từ hôm nay, trên lớp độc dược lại khôi phục hành vi trừ điểm Potter theo thông lệ, Nhà Gryffindor lần thứ hai lại ai thán không thôi vì Kẻ Được Chọn, chỉ có Harry, không hề để ý tới điểm chác cứ chạy tới hầm. Khi luyện tập Quidditch cùng cấm túc xung đột cũng sẽ ưu tiên lựa chọn hầm, cậu quy kết hành động này sang việc áy náy lúc trước và tâm trạng vội vàng muốn giỏi Bế quan Bí thuật. Ron không hiểu, Neville buồn bực, Harry lại không nói gì, chung quanh một đám bạn, chỉ có Hermione, nữ phù thủy thông minh kia nhìn bạn tốt một ngày nheo mắt như suy nghĩ điều gì đó.