Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mê Đồ Quy Đồ

Chương 55: Vật giống như chủ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
pure-white-fox-wallpaper-1280x800-1004034

—o0o—

Tinh lực Salazar không tồi, dù không ngủ nhiều buổi tối nhưng ngày thứ hai cũng đúng giờ rời giường. Cậu đứng trước gương biến bộ dáng trở về tóc bạch kim mắt xám, cầm lấy áo chùng Lucius đưa rồi mặc vào người.

“Ngày hôm qua rất cám ơn.” Lucius thấy tâm trạng thằng bé dường như đã tốt đẹp hơn, cho nên nhân cơ hội nói chuyện, cứu ba người họ từ Chúa tể Hắc ám, đây cũng không phải chỉ là ân cứu mạng không thôi.

Salazar quay đầu, hiện tại cậu không muốn nghĩ tới việc này, lúc này nhắc lại khiến cậu nghĩ đến gương mặt của Chúa tể Hắc ám và quan hệ với mình theo lời đồn, cậu nhíu nhíu mày, “Về sau không được nhắc lại chuyện của người đàn ông kia.” Tai không nghe được.

Lucius sửng sốt, chỉ phải gật đầu. Ý thằng bé rốt cuộc là ghét Chúa tể Hắc ám hay không muốn quan tâm tới chuyện của Chúa tể Hắc ám đây?

Salazar nghĩ nghĩ, nói tiếp, “Nếu ông ta gây rắc rối cho mọi người, hãy tìm tôi.” Lần này là do Godric báo lại, Lucius làm chi lại không tự nói chứ, thôi đi, chắc là thời gian rất khẩn cấp.

Lucius nghe lời này rất vui nhưng đồng thời anh cũng đang nghĩ, nếu Chúa tể Hắc ám gây rắc rối cho họ, rất có thể họ sẽ không còn mạng trở về nhờ thằng bé giúp đỡ ý chứ.

***

Lễ đường Hogwarts.

Salazar chậm rãi ăn, vì phối hợp với sách dạy nấu ăn của Lucius, cậu cần phải tự nhiên, đến đây rồi cũng chịu đựng một chút, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tồi, thật ra thức ăn phù thủy rất ngon.

Sắc mặt Draco rất tốt, tối qua ngoài dự đoán cậu ngủ rất ngon. Đứng ở bên Chúa tể Hắc ám quả thật làm cậu sợ hãi, nhưng so sánh, không cần phải đi đối mặt với chuyện của người đàn ông kia làm cậu thoải mái hơn nhiều. Còn cả mệnh lệnh ám sát Dumbledore, ngay cả cái này cũng bỏ đi, nghĩ vậy, cậu không kìm lòng nổi gắp một miếng thịt dê đưa tới chồn trắng trước mặt đang liếc về phía cậu.

Lucius quay đầu, vùi vào ăn thức ăn trong đĩa anh, không để ý tới con trai.

Draco nhướng mày, hỏi em trai ngoài giá thú, “Nó như không thích anh?”

Salazar chợt trả lời, “Không, nó rất thích anh.” Ăn ngay nói thật là tính cách của Salazar.

Học trò dãy bàn Slytherin đều rất thích chồn trắng này, vì nhìn qua rất lịch sự. Draco nói như một lời mở đầu, ngay sau đó, Pansy nghiêng mặt qua, “Có lẽ nó không thích thân thiết với ai khác ngoài chủ nhân của mình.” Vì nghiệm chứng lời mình nói, Pansy đưa một miếng pudding qua.

Lucius thấy ngọt đã muốn phun, anh nghiêng đầu qua một bên.

“Nó không thích ăn ngọt.” Salazar ngăn tay Pansy.

Pansy bám riết không tha gắp một miếng thịt bò, lại đưa lên trước. Millicent bạn Pansy thấy thế cũng gắp hai quả hạch tới, cô ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem chồn trắng sẽ ăn đồ của ai.

Lucius nhịn xúc động muốn nhe răng, lịch sự, lịch sự, anh là một Malfoy, cho dù là chồn trắng cũng là chồn trắng Malfoy. Anh lùi hai bước, lập tức nhảy lên vai thằng bé, ý là, anh đã ăn no.

Blaise nở nụ cười, “Thật là một con chồn trắng thú vị.”

Pansy và Millicent đồng thời trừng Blaise một cái, sau đó hai cô nhìn về quý ngài chồn trắng đứng thẳng, động vật nhỏ này thật sự đáng yêu.

Pansy hơi có vẻ thất vọng thu dĩa ăn lại, “Đúng rồi, nó tên là gì?”

Mắt vài người cùng tập trung lên người chủ nhân chồn trắng, Lucius chợt cứng ngắc, thằng bé sẽ không…

“White.” Chần chờ một chút, Salazar thản nhiên nói.

Lucius hóa đá, rất muốn tìm một góc để vẽ vòng tròn. Không được, nhất định không thể để con trai biết đây là mình, chờ sau khi trở lại biệt thự cũng phải bảo Cissy giữ bí mật, điều này thật sự rất dọa người. Đều do Harry Potter, làm chi muốn khen ngợi sở thích của thằng bé chứ! Không thể oán hận thằng bé Lucius đổ mọi trách nhiệm cho Kẻ Được Chọn.

Các học trò trên dãy bàn nghe thấy tên này cũng không tự giác dừng động tác trong tay, ngắm nhìn chồn trắng. Đột nhiên, Pansy khanh khách che miệng cười rộ lên, nói tới đáng yêu, em trai Draco còn đáng yêu hơn chồn trắng của em ấy nhiều, chẳng lẽ chính là chủ nào vật đó sao?

Blaise nghiêng đầu kề tai Draco nói nhỏ, “Khi còn bé cậu cũng không đáng yêu như vậy.”

Thính lực Salazar tốt hơn so với phù thủy bình thường, cậu nghe được Blaise nói, có thể nói là mờ mịt quay đầu nhìn Blaise, thiếu niên này vừa mới hình dung cậu sao?

Draco liếc Blaise một cái, càng chú ý tới chồn trắng, trong chốc lát sau nhìn về phía em trai, cuối cùng vẫn mỉm cười, đứa bé này có chút không giống với các học trò Slytherin đang ngồi, không như là đứa nhỏ tiếp nhận giáo dục quý tộc mà lớn lên, trên người có hơi thở rất đơn thuần.

“Tôi ăn no rồi.” Salazar cũng không hiểu vì sao lại đột nhiên nói câu này sau đó mang theo quý ngài chồn trắng như chạy trốn về ký túc xá.

“Không phải chúng ta đều nhìn em ấy nên…” Pansy suy tư.

“Xấu hổ?” Millicent nhướng mày, “Một Malfoy nhát gan.”

Draco liếc hai nữ sinh, “Không được trêu như vậy nữa.” Draco theo bản năng bảo vệ em trai.

Pansy và Millicent đồng thời lộ ra vẻ mặt vô tội, hai cô vẫn chưa làm gì cả.

Salazar trở lại phòng ngủ liền đùa với Bông Thoa Lùn, vẻ mặt không được tự nhiên, sao lại là từ đáng yêu chứ, rõ ràng cậu chẳng hề đáng yêu, trước kia những phù thủy chỉ biết nói cậu là quái vật, quái vật lạnh băng. Salazar lâm vào trầm tư, có lẽ phù thủy còn nhỏ vẫn chưa biết rồi.

Khi Salazar bối rối với từ đáng yêu, Lucius cũng đứng ở bên cạnh bối rối tên White cho đến lúc lên lớp.

***

Harry mang theo tâm trạng chờ đợi nào đó lên lớp độc dược, dù cậu không chịu thừa nhận.

Người đàn ông trước bục vẫn ăn nói sắc như trước, đơn giản giảng giải rồi thao tác, giáo sư tóc đen như một con dơi lớn đi trong đám học trò, phun nọc độc.

Khi Snape đến gần, Neville không tự giác lùi vào trong.

“Trò Longbottom, móng vuốt của trò nên đặt trên bàn.” Snape lạnh lùng nhắc nhở, “Gryffindor trừ mười điểm.”

Ron bĩu môi theo thói quen.

“Trò Weasley, thu hồi vẻ mặt ngu ngốc của trò, Gryffindor trừ năm điểm.” Snape liếc mắt một cái, trừ điểm tiếp, “Vì trò vô lễ.”

Khi lướt qua Hermione, Snape không nói gì, học trò Gryffindor quá giỏi trên lớp độc dược thật ra cũng không vừa mắt, nhưng lần này anh lựa chọn bỏ qua.

Harry khẩn trương quấy chất lỏng màu lam trong vạc, vừa rồi cậu ngơ ngẩn làm tiến trình chậm hơn người khác, mắt liếc thấy góc áo màu đen, Harry không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, thành thật cúi đầu chuẩn bị nghe mắng, ai ngờ được cái gì cũng không xảy ra.

Harry có hơi giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy mặt trái của người đàn ông, Snape lướt qua cậu? Điều này sao có thể!

Các học trò Gryffindor cũng chú ý tới hiện tượng kỳ quái này, Hermione đè thấp giọng nói, “Harry, cấm túc cậu làm gì?”

Harry lắc đầu, Hermione lời này sao lại kiểu như Snape không gây rắc rối cho cậu là không thích hợp vậy nhỉ? Harry chớp mắt, kiểu như không thích hợp…

Draco quay đầu nhìn, khó hiểu, ba đỡ đầu làm sao vậy? Thiếu sự kiện trừ điểm Potter trên lớp độc dược theo thông lệ, cậu cũng buồn bực.

Harry nhận thấy ánh mắt đến từ Slytherin, là Malfoy, Harry đang chuẩn bị nhìn chằm chằm, đối phương lại thu mắt, chăm chú với thao tác trong tay.

Harry nhíu mày, ngay cả Malfoy cũng không tìm rắc rối, không chỉ không ném dược liệu vào vạc cậu mà ngay cả châm chọc cơ bản nhất cũng không có, Merlin ơi, thế giới này không bình thường sao? Đang nghĩ thì đã thấy Snape đi tới cạnh Malfoy chỉ đạo gì đó, Harry càng nhíu mày.

“Hôm nay lão dơi già biến dị.” Ron cười hehe, trêu bạn tốt.

Harry quay đầu, hùng hổ.

“Cậu làm sao thế?” Ron sợ hãi nhảy lên, âm lượng rất cao.

“Lên lớp không được nói chuyện, Gryffindor trừ mười điểm!” Snape quay đầu hung tợn trừng tóc đỏ Weasley.

Harry lập tức quay đầu lại, cũng trừng qua, vì khó chịu nào đó trong lòng. Rất thần kỳ làm cậu càng thêm buồn bực là Snape lại nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục chỉ đạo Malfoy, không trừ điểm cậu? Đây quả thực là không nhìn, triệt để không nhìn cậu, coi cậu như không tồn tại.

Harry nói đúng, đích thật Snape đang không nhìn cậu.

Đối với một Slytherin mà nói, nhất là đối với Snape mà nói, người chiếm được vị trí cực kỳ quan trọng trong tính mạng anh không nhiều lắm, bạn tốt Lily, tri kỷ Lucius, con đỡ đầu Draco, còn cả Narcissa thân thiết, nhưng, vì Potter vô năng vô liêm sỉ, suýt nữa đã tạo ra hậu quả không thể nào cứu vãn!

Đầu sỏ gây tội là Chúa tể Hắc ám, nhưng Snape thấy Potter vẫn hận nghiến răng, tên ngu ngốc hại chết con chó đần kia không liên quan tới anh, nhưng không được liên lụy tới một nhà Malfoy! Nhưng cố tình, trên tình cảm với Potter, Snape lại phức tạp, kết quả dẫn tới cục diện hiện tại – hoàn toàn không nhìn.

Mà Snape không ngờ, loại đối xử này sẽ bị Kẻ Được Chọn nhận định là trừng phạt nghiêm trọng nhất. Đương nhiên, kết luận này cũng là thật lâu thật lâu về sau quái vật nhỏ mắt xanh mới nói cho anh biết.
« Chương TrướcChương Tiếp »